Mấy người đàn ông và cha mẹ đều không hiểu chuyện gì. Lương Tiểu Khiết giải thích nói: "Các nhân viên giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai, vì vậy mọi người thường để họ giao hàng đến tận nhà vì như vậy có thể nhìn thấy những anh chàng đẹp trai và cũng có thể nói chuyện với họ, thậm chí là xin chữ ký."
Tân Lãng nhớ đến lần trước mình tổ chức sinh nhật, đám người Vương Thế Duy cũng gửi đến một chiếc bánh kem của Thiên Nga Đen, lúc đó là do một anh chàng trai đẹp trai gửi tới.
Tân Lãng nhìn vợ, cúi đầu liếc cô một cái, thấp giọng nói: "Vợ à, em cũng muốn xem mấy anh chàng đẹp trai này sao?"
Tô Thi Hàm lập tức giơ tay lên, vẻ mặt chân thành nói: “Oan uổng quá, chồng à! Em tuyệt đối không cùng hội với Tiêu Tiêu!”
“Hôm nay là sinh nhật của bọn nhỏ nên tất cả sự chú ý của em đều đặt lên người chúng!"
“Hơn nữa, chồng của em đẹp trai như vậy thì làm sao mà em lại phải nhìn người khác làm gì chứ?"
Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên, nghĩ đến có thể đó là mấy chàng giao hàng đẹp trai của Thiên Nga Đen thì các cô gái trở nên phấn khích. Lâm Tiêu là người đầu tiên chạy tới mở cửa, Lưu Hi và Lâm Tĩnh cũng lập tức đi theo.
Lương Tiểu Khiết cũng muốn đi, nhưng ngay khi cô vừa rời đi thì một bức tường bằng thịt đã chặn bước chân của cô.
Dương Bân đứng trước mặt cô, thân thể cường tráng hoàn toàn chặn tầm mắt của Lương Tiểu Khiết, anh không ngừng di chuyển cơ thể theo tầm mắt của cô, cố ý không cho cô nhìn thấy cửa.
"Anh ta thực sự đẹp trai như vậy sao? Mình cũng muốn xem." Dương Bân nói với một nụ cười đắc ý nói.
Mấy người lớn đều vây quanh ở cửa làm cho gia đình của Điềm Điềm ở ngoài cửa cũng có chút khó hiểu.
Lữ Hồng Liên lúng túng giơ tay lên nói: "Chào mọi người, có phải là chúng tôi đã đến muộn rồi không?”
Tô Thi Hàm cười một tiếng rồi vội vã tiến đến đón khách.
“Các cậu mau tránh ra, đây khách do chúng mình mời tới, đừng có làm cho khách của mình sợ chứ."
Tô Thi Hàm và Tân Lãng đón một nhà của Điềm Điềm vào trong. Nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình đã đến, Vũ Đồng là người đầu tiên vui vẻ chạy tới.
"Chị!"
"Em Vũ Đồng, chào em! Mẹ chị nói hôm nay là sinh nhật của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ nhai”
“Vũ Đồng, chị gái đang chúc cháu sinh nhật vui vẻ, cháu phải nói lời cảm ơn với chị gái mới được nha.” Phương Nhã Nhàn ở một bên dạy dỗ cháu gái.
"Cám ơn!!!" Vũ Đồng ngoan ngoãn nói.
Sau khi moi người đến thì bắt đầu chuẩn bị tiết mục chọn đồ vật đoán tương lai. Hôm nay ba đứa nhỏ đều mặc quần áo mới màu đỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Ông Tần lấy một tấm vải to màu đỏ trải trên nền nhà, sau đó đặt tất cả các đồ vật đã chuẩn bị sẵn lên tấm vải đỏ. Sau đó hướng dẫn các bé qua để các bé tự chọn đồ vật mình yêu thích.
Những thứ này đại diện cho cho những loại nghề nghiệp khác nhau trong tương lai, tuy rằng có thể không linh nghiệm, thậm chí không thể so với năng lực phong thuỷ của Tân Lãng. Thế nhưng việc này mang ý nghĩ tốt đẹp, đối với bọn nhỏ mà nói thì cũng là một lần trải nghiệm quý báu khó có được.
Sau khi nghe rõ luật chơi, Huyên Huyên là người xuất phát đầu tiên, thằng bé loạng choạng bước đi trên tấm vải đỏ rồi ngồi xổm xuống nhìn mọi vật xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt của bé rơi vào một con dấu bạch ngọc, dường như bé chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái này, cho nên đã trực tiếp cầm lấy con dấu.
Ông Tần vui mừng nói: "Huyên Huyên nhà ta đã chọn được con dấu rồi!"
"Con dấu tượng trưng cho quyền lợi. Có lẽ trong tương lai Huyên Huyên của chúng ta sẽ làm việc cho chính phủ nha."
Tô Vĩnh Thắng nói: "Như vậy cũng tốt lắm! Chúng ta cũng là người kinh doanh, sau này Huyên Huyên hãy chăm chỉ học tập và thi công chức nha."
Đến lượt Vũ Đồng chọn, trước khi bé đi, Tô Thi Hàm đã đoán: "Tân Lãng, anh có cho rằng Vũ Đồng sẽ trực tiếp lấy cái chân gà kia không?"
Vũ Đồng là một người thích ăn uống, tính cách này càng ngày càng rõ ràng. Trong những đồ vật đó có rất nhiều thứ nhưng hết lần này đến lần khác lại có một cái chân gà đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Đối với Vũ Đồng thì quả thật là một sự cám dỗ quá lớn.
Quả nhiên, khi nhóc con đi tới trước tấm vải đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chân gà trước mặt, ngay khi mọi người tưởng bé đi nhặt chân gà thì Vũ Đồng chợt cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Sau đó cô bé từ bỏ cái chân gà to ở đó rồi cầm lấy một cây thước mềm ở bên cạnh, vui vẻ lắc trong tay.
“Vũ Đồng không lấy cái chân gà to mà chọn một cái thước dây?
Cha, cái thước mềm này tượng trưng cho cái gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.
“Chiếc thước dây trong thời cổ đại tượng trưng cho những người thợ may và những thứ tương tự, nhưng bây giờ nó mang một ý nghĩa rộng hơn, chẳng hạn như là nghệ sĩ.” Tô Vĩnh Thắng giải thích.
Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên, "Nếu như sau này Vũ Đồng cũng dấn thân vào nghệ thuật thì chẳng phải sẽ có thể kế thừa y bát của Tần Lãng sao?"
"Nếu Vũ Đồng nhà chúng ta thực sự làm nghệ thuật như Tân Lãng thì cũng không tệ. Có một người cha giỏi như vậy làm thầy thì Vũ Đồng nhất định có thể thẳng ngay từ vạch xuất phát rồi.
Bà Tân cười nói.
Tô Thi Hàm cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào mà Vũ Đồng lại có thể từ bỏ cái chân gà kia?
Nhìn vợ một lúc, Tân Lãng nghiêng đầu thấp giọng giải thích:
"Em quên rồi sao? Vũ Đồng nhà chúng ta ưa thích sạch sẽ. Tuy rằng cái chân gà đó rất hấp dẫn nhưng lại không sạch sẽ vì vậy đã bị con bé ghét bỏ rồi."
Nghe những gì hắn nói, Tô Thi Hàm ngay lập tức hiểu ra.