Hắn không gửi fax bản thảo thiết kế cho Lương Quảng Lai ngay lập tức, đối với bản thảo thiết kế này hắn rất hài lòng.
Hắn cầm theo bản thảo, đi công tác một chuyến. Trước tiên đi đến thủ phủ tỉnh Hồ Nam, mang bản thảo tiến hành nhận chứng nhận bằng sáng chế và đăng ký các loại bản quyền.
Chờ báo cáo chứng nhận độc quyền và chứng nhận bản quyền đăng ký nắm trong tay, sau khi tác phẩm ra mắt thì người khác cũng không thể sao chép.
Sao chép là phạm pháp, hắn có thể mời luật sư đi truy cứu trách nhiệm pháp lý với bên kia.
Làm xong những việc này, hắn chỉ cần trở về chờ in tức. Đến lúc được thông qua, họ sẽ dùng chuyển phát nhanh gửi giấy chứng nhận độc quyền cùng giấy chứng nhận bản quyền đến nhà hãn.
Làm xong việc, đã là ba giờ chiều, Tần Lãng gọi video cho Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm nói với Tân Làng sáng nay ba đứa nhỏ khi tỉnh lại không thấy baba, cho nên vẫn luôn khóc nháo.
Tìm kiếm baba khắp nơi.
Ôm bọn nhỏ xuống dưới lầu cho chúng xem mấy con gà con cũng vô dụng. Sau đó cũng là đì Hạ bưng tới một chậu cá vàng nhỏ. Bọn nhỏ nhìn thấy cái này lập tức sững sờ, cảm thấy nó rất mới lạ mới bị dời lực chú ý, không còn khóc nữa.
Nghe được lời này Tần Lãng cũng rất nhớ bọn nhỏ. Ở trong video, Tần Lãng chào hỏi ba đứa nhỏ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, nhìn đây này, baba ở chỗ này nha”
“Baba ra ngoài làm việc, tối nay sẽ trở về. Ba đứa ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời mama có biết không?”
“Ba đứa thích cá vàng nhỏ sao? Vậy baba mua cá vàng nhỏ về cho các con chơi được không?”
Gọi video với bọn nhỏ trong chốc lát, Tô Thi Hàm hỏi Tần Lãng hôm nay đã làm xong việc ở tỉnh Hồ Nam chưa.
“Anh làm xong rồi! Đang chờ bên kia xem xét. Khoảng năm ngày nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó sẽ nhắn tin thông báo cho anh. Sau đó sẽ chuyển phát nhanh gửi báo cáo đến nhà chúng ta”
“Được! Vậy anh mau trở về đi” Tô Thi Hàm nói.
“Thi Hàm! Em có muốn ăn uống cái gì không? Anh sẽ mua mang về cho em” Dù sao cũng đang ở thủ phủ tỉnh Hồ Nam, đồ đạc so với thành phố Thiệu sẽ nhiều hơn.
“Ăn uống? Chuyện này em thật sự chưa nghĩ tới, nhưng dạo gần đây em nhìn trong vòng bạn bè thấy họ uống trà sữa rất ngon, hình như là trà sữa Nhan Duyệt Sắc. Anh mang về cho em một ly đi, chọn vị nào cũng được”
Vì Tân Lãng lái xe tới đây, nên mang trà sữa về vẫn rất thuận tiện. Nếu đi tàu cao tốc, phải kiểm tra an ninh sẽ bất tiện.
Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc, Tần Lãng cúp điện thoại. Nhưng hẳn không chỉ mua cho Tô Thi Hàm một cốc trà sữa Nhan Duyệt Sắc, mà mua tới mười ly. Toàn bộ đều là trà sữa Nhan Duyệt Sắc hảo hạng.
Ví dụ như trà sữa ô long, quế hoa, Latte U Lan, Matcha Mân Đề...
Mua trà sữa xong, hẳn lại mua đặc sản của thành phố Trường Sa như đậu phụ thối, bánh đầu đường, bánh bông lan, hạt táo tàu chua, tía tô và các món ăn vặt khác
Sau khi đặt những thứ này ở ghế sau xe, hắn lại đến trung Quốc Kim mua túi xách, quần áo và đồ trang sức cho ông bà Tân và Tô Thi Hàm.
Có một loại cảm giác nếu đã đi một chuyến đến tỉnh khác, thì phải mua về cho mọi người trong nhà một ít đồ tốt.
Sau đó hẳn nghĩ đến tã của bọn nhỏ không còn bao nhiêu, lại đến Vương Phủ Tỉnh mua cho bọn nhỏ rất nhiều tã, sữa bột và các loại đồ chơi.
Cuối cùng hẳn vào một cửa hàng chuyên bán hoa tươi và cá cảnh.
Hân mua hai bó hoa tươi, một bó hoa cẩm chướng cho bà Tân, một bó hoa hồng loại màu hồng cho Tô Thi Hàm.
Sau đó hẳn đi xem cá.
Lần trước khi kích hoạt kỹ năng câu cá, cũng kích hoạt hiểu biết về các giống cá.
Vì vậy, hắn đã không mua những con cá quá đắt đỏ, cũng không mua những con cá nhiệt đới lớn kia.
Vì những con cá đó nếu nuôi không tốt thì chưa tới nửa tháng chúng sẽ ngỏm củ tỏi
Thay vào đó hẳn mua những con cá dễ nuôi, thích hợp cho mấy đứa nhỏ chơi. Chắng hạn như cá ngựa văn, chúng sẽ sáng lấp lánh, bơi theo nhóm nhĩn rất đẹp xanh xanh đỏ đỏ, và một ít cá bảy màu có thể sinh sôi.
Đây đều là những con cá nhỏ dễ nuôi.
Đến lúc đó nuôi trong bể cá nhỏ, bọn nhỏ nhìn cũng thuận tiện hơn, sẽ không bởi vì cá quá lớn mà sợ hãi.
Sau khi mua cá xong, người bán hàng đề cử cho hắn mua một cái bể cá.
Có thể kiểm soát nhiệt độ của nước và hàm lượng oxy, cũng như cũng có thể thêm vào một số cảnh quan trang trí, rất có tính thưởng thức.
Tân Lãng mua một cái bể cá nhỏ dài 70cm, cao 39cm, rộng 33cm.
Chủ cửa hàng đã đưa cho hắn một máy phun sương và một con vịt cảnh quan màu trắng.
Chủ cửa hàng cho Tân Lãng xem công dụng của bể cá nhỏ này. Sau khi cảm điện, có nước chảy liên tục và sương mù phun ra, còn có ánh đèn đủ màu sắc.
Hiệu ứng nhìn rất đẹp.
Chủ cửa hàng đặt một số cá nhỏ vào, nhìn càng đẹp hơn.
Tần Lãng mua cùng với nguyên một bộ đèn màu thích hợp.
Bởi vì cái bể cá nhỏ này rất nặng, chủ tiệm nhờ người làm thuê giúp đỡ mang đến gara dưới tầng hầm rồi bỏ vào cốp xe cho Tân Lãng.
Sau khi mua đầy đủ đồ đạc, Tần Lãng lái xe về nhà.
Từ tỉnh Hồ Nam đến thành phố Thiệu chỉ mất hơn hai giờ lái xe, cũng tương đối nhanh.
Đối với Tân Lãng mà nói, hẳn không cần phải đến trạm dịch vụ trên đường cao tốc để nghỉ ngơi.
Hắn chỉ cần lái xe lập tức một mạch trở về nhà.
Ở lầu hai Tô Thi Hàm nghe được tiếng dừng xe dưới lầu, đang chuẩn bị đi xem có phải Tân Lãng đã trở về hay không, Huyên Huyên lập tức hưng phấn kêu lên 'Aaaa'
Tô Thi Hàm ôm lấy cậu bé mỉm cười, hôn lên mặt nó một cái, nói: “Con có phải đã biết baba trở về hay không? Hưng phấn như vậy sao? Chúng ta đi xem có phải baba đã về không nha”
Nói xong, Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Tần Lãng.
Cô hét lên từ tầng hai: “Tần Lãng!”
Tàn Lãng từ ghế lái đi ra, ngẩng đầu nhìn vợ con đang chào hỏi hẳn ở lầu hai, giơ tay cười chào hỏi: “Thi Hàm! Huyện Huyên! Anh trở về rồi”
“Mua cho mọi người một ít quà, mau xuống xem”
Tô Thi Hàm nói với Huyên Huyên: "Huyên Huyên! Con nhìn xem, baba có mua quà về cho chúng ta. Chúng ta đi xuống xem baba đã mua những gì cho chúng ta nhé?"
Bà Tần bảo Tô Thi Hàm ôm huyên Huyên đi xuống, bà ở trên lầu trông Vũ Đồng và Khả Hinh cho.
Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên đi xuống, lúc này Tần Lãng đã mở cốp xe ra, trước tiên chuẩn bị chuyển cái bế cá lớn lên lầu.
Cái bể cá lớn này nặng 50kg, đối với người bình thường mà nói, quả thật rất nặng. Bê một lúc thì được, nhưng bê lên lầu, thật sự là muốn phế cánh tay đi.
Nhưng đối với Tân Lãng mà nói, chuyện đó không có vấn đề gì cả.
“Chồng à! Anh mua bể cá về ư? Có phải cũng mua cá rồi không?” Tô Thi Hàm nhìn thấy cái bể cá này, không biết là nó rất nặng. Cô nhìn thấy Tần Lãng bê cũng không phải rất vất vả, nên cho rằng nó không nặng, tiếp đó cô nhìn những thứ khác trong cốp xe.
Quả nhiên nhìn thấy một cái túi đựng rất nhiều cá nhỏ.
Huyện Huyên nhìn thấy những con cá nhỏ trong túi trong suốt, ngay lập tức cao giọng thể hiện sự phấn khích: “Ê a”.
Bàn tay nhỏ bé đã không thể chờ được mà đưa tay muốn bắt lấy.
Thân thể nhỏ bé cũng nghiêng về phía đó.
Tô Thi Hàm ôm lấy cậu bé, cười dỗ dành nói: “Huyên Huyên đừng nóng vội! Sẽ xong ngay đây! Baba sẽ chuyển bể cá lên lầu, lát nữa sẽ đến lấy cá, lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy những con cá bé nhỏ xinh đẹp này rồi”
Danh Sách Chương: