Mỗi lần đến bước cuối trả giá đều làm cho Tân Lãng kinh ngạc, nhất là mấy cái băng ghế bãng gốc cây kia Chủ tiệm báo giá hai trăm một cái, thế mà Tô Thí Hàm chốt đơn chỉ có hai trăm tệ để mua sáu cái!
Trả giá quả nhiên là một môn nghệ thuật!
Đồ nội thất bên trong bản thiết kế đã mua xong, còn mua được thêm không ít đồ trang trí. Tổng cộng hết thảy mua được gần hai mươi món, nhưng tiền vốn bỏ ra thì chỉ có 3,100.
Tân Lãng nhìn con số này, tự giác hướng về phía Tô Thi Hàm giơ ngón tay cái lên.
“Thi Hàm em đúng là một cao thủ trả giá, không nghĩ tới chúng ta mua nhiều đồ trang trí như vậy mà chỉ tốn có 3,100 tệ là giải quyết xong hết!"
“Em đúng là một tiểu quỷ thông minh, có kinh nghiệm sống” Tân Lãng điểm một chút chóp mũi của Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm bị hắn thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Được rồi, những thứ này. chủ tiệm đều không có trách nhiệm vận chuyển, chúng ta còn phải gọi một chiếc xe tải cùng vài nhân viên để khuân vác”
Cái này không căn phải lo, lập tức sử dụng app trên điện thoại là được. Tân Lãng lập tức tự mình làm xong việc này, chợ đồ cũ cách cửa hàng cũng không xa, lái xe chừng hai mươi phút là tới, tính cả xe tải và nhân viên hết thy chỉ tốn 180 tệ.
Tn Lãng ở chỗ này đợi xe sẵn tiện cho thợ khuân đồ đạc lên xe. Tô Thi Hàm lúc này tranh thủ thời gian đi ra bên ngoài chợ đồ cũ, tìm đến cửa hàng bán hoa để chọn vài chậu hoa đẹp về trang trí cho Tam Tân Trai, bên cạnh đó còn có thể giúp cửa tiệm lọc không khí bên trong.
“Tân Lãng?” Tô Thi Hàm mới vừa vào trong tiệm không lâu thì Tân Lãng nghe thấy có người gọi tên hắn.
Hân quay đầu nhìn sang nhìn thấy một người đàn ông, toàn thân hẳn mặc đồ hiệu đang đang kéo tay một cô gái. Trên người cô gái này cũng khắc đây đồ hiệu, hẳn kéo tay cô gái này đi về phía Tân Lãng.
Tân Lãng liếc mắt một cái lập tức nhận ra đối phương.
Là Lưu Tuấn!
Hắn cùng Lưu Tuấn từ nhỏ đã biết nhau.
Lúc trước cha mẹ Tân Lãng làm ăn ở Thượng Hải, nhưng bởi vì 5 năm trước đầu tư thất bại, khiến mắt xích tài chính của công ty bị đứt gãy cho nên dẫn đến phá sản. Cha mẹ hắn sau đó quay trở về quê sinh sống.
Mà những năm ở Thượng Hải, nhà bọn hẳn kết. giao không ít bạn bè. Cha mẹ của Lưu Tuần lúc đó. cùng nhà bọn hắn quan hệ cũng rất thân tình.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Lưu Tuấn trước mặt, Tăn Lãng không muốn để ý đến hẳn. Bởi vì lúc chưa phá sản, thì Lưu gia nhà hẳn hầu
như lúc nào cũng đến thăm hỏi. Nhờ cha của Tân Lãng giới thiệu cho nhà bọn họ một số nguồn lực và cơ hội kinh doanh, đôi khi còn vay tiền của ông ấy.
Cha hẳn đối xử với nhà bọn họ cũng không tệ, không chỉ giới thiệu rất nhiều hạng mục để hợp tác còn thường xuyên cho bọn họ mượn tiền. Thậm chí, có một lần còn cho mượn 10 triệu, một lần mượn là tròn cả một năm. Cuối cùng bọn họ một nửa tiền lãi cũng không trả, khiến lúc đó mẹ hẳn vì chuyện này ít nhiều có chút bất mãn. Còn nói Lưu gia là loại người không biết điều, nhưng mà cha hắn thì cảm thấy không sao. Bởi vì có thể giúp đỡ nhau trong kinh doanh là một chuyện tốt.
Chân chính khiến quan hệ hai nhà vỡ tan là do. thời điểm nhà hắn phá sản. Có câu nói rất hay “hoạn nạn gặp chân tình” bình thường quan hệ cho dù có tốt tới đâu đi nữa thì đến thời khäc mấu chốt, vẫn có thể phát hiện lòng người khó dò.
Thời điểm nhà hẳn xảy ra chuyện khiến mắt xích tài chính đứt gãy, cha hắn chạy đông chạy tây mượn tiền để vượt qua khó khăn. Tất nhiên là cũng hỏi tới
Lưu gia, dù sao những năm nay số tiền cho bọn hẳn mượn cũng lên tới mấy chục triệu. Lăn này cha hắn vốn định mở miệng mượn trong khoảng 10 triệu, thế nhưng không nghĩ tới Lưu gia ngay cả người cũng không tìm được.
Điện thoại thì bị chặn, trong nhà thì đóng cửa không thấy ai. Đúng là cây đố thì khỉ chạy, thực sự là đáng ghê tởm lật mặt nhanh như trở bàn tay.
Cha hẳn lập tức hiểu, Lưu gia là người như thế nào. Từ đó cũng xem như triệt để không nể mặt mũi.
Cho nên, lúc này Tân Lãng nhìn thấy Lưu Tuấn dù không đề cập bất cứ chuyện xưa nào, nhưng vẫn rất chán ghét Lưu Tuấn.
Tân Lãng mặt lạnh đứng ở đó chỉ huy các nhân viên di chuyển đồ vật mới mua, không thèm để ý tới Lưu Tuấn.
Nhưng Lưu Tuấn ánh mắt tựa như xem không hiểu mìm cười đi tới.
“Thật đúng là cậu nha Tân Lãng, tôi còn tưởng tôi nhìn lầm chứ” Hản cười một cách giả dối, cùng biểu hiện của cha hắn năm đó ở Tân gia như nhau. Loại này có thể trao một tượng vàng Oscar cho hẳn.
“Tôi nghe nói chú Tân thúc và dì sau khi phá sản lập tức về quê ở Thiệu Thị, thế tại sao cậu vẫn còn ở Thượng Hải? Sẽ không phải đi kiếm cơ hội Đông Sơn tái khởi chứ?" Lưu Tuấn châm chọc khiêu khích hỏi.
Tân Lãng căn bản không để ý tới hẳn vẫn chí huy các công nhân làm việc cẩn thận, đừng để đồ đạc bị đụng vỡ,
Lưu Tuấn bị lơ đi, trong lòng cũng không vội tiếp tục quan sát Tân Lãng, hẳn nhìn những đồ nội thất trước mặt đang được chuyển từ trong chợ đồ cũ đi ra
Lưu Tuấn cười nói: "Xem ra tôi đoán sai rồi, nếu mà Đông Sơn tái khởi thì cũng sẽ không tới chợ đồ cũ mua mấy món đồ không đáng tiền như này Tân Lãng à! Xem ra là gia đình cậu thời gian gần đây không tốt lầm, tới những thứ rác rưởi như này mà còn phải lấy. Những vật này của cậu còn không tốt bẵng đống rác vứt bỏ trong khu biệt thự nhà chúng tôi đâu”
“Tân Lãng hai nhà chúng ta trước kia cũng tính là có một chút giao tình, người bạn thân này hảo tâm nhắc nhở cậu một câu giúp cậu tiết kiệm được một chút tiền. Hay là như vậy đi, tôi dẫn cậu đi tới đống rác trong khu biệt thự nhà tôi, không chừng có thứ cậu muốn đó” Lưu Tuấn cười cảng lúc càng lớn.
Tân Lãng thấy mọi thứ găn như đã được đóng gói xong, lúc này mới nhìn về hai con chó đang cản đường trước mặt âm thanh lạnh lùng nói: “Tránh ra”
Lưu Tuấn nửa ngày không được để ý tới, bây giờ lại bị Tần Lãng dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn khiến bất mãn trong lòng trong chốc lát lại dâng lên.
Hản nhíu mày nói: “Tần Lãng mày có ý gì? Tao. hảo tâm giúp đỡ mày, mày không nhận thì thôi còn ngang ngược với tao là sao? Mày bây giờ lấy tư cách gì mà ngang ngược với tao? Bộ mày nghĩ, mày vẫn là tiểu thiếu gia Tần gia năm đó à!"
Bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, cô gái bên cạnh lập tực kéo tay Lưu Tuấn cười duyên hỏi: "Anh Tuấn, người này là ai?”
Đương nhiên là ngay từ lúc đầu cô đã chú ý tới Tân Lãng, dù sao đây cũng là một đại soái ca dù ở trong một đống người nhưng vẫn rất nổi bật.
Nghe thấy Lưu Tuần gọi tên Tăn Lãng, trong nội tâm cô không khỏi một chút phấn khích. Suy nghĩ soái ca này là bạn của Lưu Tuấn nói không chừng về sau rất nhiều cơ hội gặp mặt. Nếu sau này cô và Lưu Tuấn chia tay thì đại soái ca này là một đối tượng tiếp theo.
Đáng tiếc, vừa qua tới lập tức phát hiện trong lời nói của Lưu Tuấn rõ ràng thể hiện Tần Lãng và hẳn. không hợp nhau.
Mặc dù Tăn Lãng là đại soái ca, nhưng mà Lưu Tuấn lại là “nhà tài trợ” của cô đương nhiên cô sẽ lựa chọn giúp đỡ Lưu Tuấn.
Lưu Tuấn vừa nghe giọng nói bạn gái mình, trong lòng lập tức tìm lại mấy phần tự tin. Hắn quay đầu nhìn cô gái nói: "Người này à! Hồi đó là bạn của anh nhưng mà bây giờ tư cách làm bạn với anh, hẳn cũng không có”
Nói xong Lưu Tuấn quay đầu nhìn Tân Lãng nói: “Tần Lãng không nghĩ tới phải không? Tao đã có bạn gái rõi hơn nữa đây là người bạn gái thứ năm nữa có tiền chính là tốt như vậy đấy. Không có cô gái nào tao yêu thích có thể cự tuyệt được tao. Thiếu gia Tân ngày xưa cũng rất là được ưa thích nhỉ, có tiền lại có nhan sắc chỉ đáng tiếc gia đình mày phá sản. Bây giờ lại còn phải chật vật ở cái chợ cũ này mua những thứ rác rưởi. Chắc có lẽ mày cũng không có người yêu phải không?”
“Chậc chậc! Thiếu gia Tân bây giờ đã hai mươi, đoán chừng ngay cả mùi vị con gái đều chưa trái nghiệm qua nha ha ha ha!* Lưu Tuấn nói như vậy còn cười rất ph óng đãng.
Lúc này, Tô Thi Hàm từ trong tiệm vui vẻ đi ra, kết quả không nghĩ tới ở cửa ra vào nghe được hai câu này.
Lưu Tuấn trước mặt, cô chưa gặp qua bao giờ. Nhưng mà cô biết Lưu Tuấn cùng Tần Lãng chắc chẳn không phải bằng hữu, vậy mà còn nói với Tân Lãng như vậy thật sự là quá đáng!
Tô Thi Hàm thu liễm sự tức giận trong mắt, lại thay bằng dáng vẻ dịu dàng khuôn mặt tươi cười thân hình thành thục đi vẽ phía Tân Lãng.
Vừa đi tới Tô Thi Hàm lập tức khoát lên cánh tay Tân Lãng, ngẩng đầu nhìn hán với vẻ hết sức thân mật." Anh Lãng, anh gặp bạn à?"
Danh Sách Chương: