Ngày hôm sau là ngày 30, bệnh cảm của Huyện Huyện đã hoàn toàn bình phục. Nhóc con đã tràn đầy năng lượng nên không muốn ở nhà thêm nữa.
Bọn nhỏ chỉ mới 8 tháng còn chưa đến 9 tháng, giai đoạn này chúng rất tò mò về thế giới bên ngoài. Từ khi được đi chơi bên ngoài, bọn nhỏ bắt đầu yêu thích việc được ra ngoài chơi.
Lần này là do Huyên Huyên bị bệnh cho nên mấy ngày nay ba đứa nhỏ không được ra ngoài chơi, thực sự không chịu nổi cảnh cô đơn nữa.
Từ trưa, ba đứa nhỏ đã huyện náo ầm ĩ đồi đi chơi, nhưng thời tiết bên ngoài quá nóng, lúc này ra ngoài lại sợ Huyên Huyên sẽ bị cảm nữa.
Nhưng các bạn nhỏ ở nhà không vui một chút nào. Ngay cả khu vui chơi trẻ em yêu thích trước đây các bạn nhỏ cũng không thích chơi nữa rồi.
Tần Lãng nhìn con trai và con gái đang iu xìu bên cạnh, rồi lên kế hoạch nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, bây giờ ba đứa con ngoan ngoãn ngủ trưa đi. Sau khi thức dậy, ba mẹ sẽ dẫn các con ra ngoài đi chơi, có được không?
Nghe được bốn từ "ra ngoài đi chơi", các nhóc con ngay lập tức hào hứng trở lại.
Cả đám sốt ruột chỉ ra cửa, Tần Lãng lắc đầu nói: "Hiện tại, chúng ta không thể ra ngoài chơi vì bên ngoài nóng quá cũng không có chỗ nào để đi chơi. Bây giờ các con ngoan ngoãn đi ngủ đi. Khi nào thức dậy, ông mặt trời không còn nóng như vậy nữa, baba sẽ đưa cả gia đình chúng ta cùng nhau đi ngẫm mặt trời lặn nha."
Có một khu du lịch nổi tiếng ở trên vịnh Tam Á có tên là 'hành lang dừa' đây là một nơi vô cùng thích hợp để ngắm hoàng hôn.
Những rặng dừa rộng lớn cùng với ánh hoàng hôn lúc chạng vạng đẹp như cảnh trong tranh sơn dầu.
Lúc trước, khi Tân Lãng xem được phần hướng dẫn du lịch, hẳn đã định đưa cả gia định đến Hành lang dừa'để ngắm hoàng hôn. Nhưng mấy ngày nay vì Huyên Huyên bị bệnh nên đã tì hoãn. Hôm nay, nhóc con còn muốn đi ra ngoài chơi nên quyết định chạng vạng mới đi ra ngoài.
Sau khi một hồi nói chuyện với ba nhóc con, bọn nhỏ cuối cùng cũng hiểu rằng bây giờ không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể đi chơi sau khi thức dậy.
Vì vậy là ba nhóc con ngoan ngoãn lên lầu, sau khi nằm trong nôi xong cả ba nhóc con cũng không buồn ngủ chút nào.
Nhưng để sớm được ra ngoài chơi, ba nhóc con đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
'Tô Thi Hàm nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát ru, dỗ các nhóc con ngủ như bình thường. Giọng cô ngày càng nhẹ hơn, bình thường cô dỗ khoảng 5 hoặc 6 phút thì bọn nhóc đã ngủ rồi.
Nhưng khi cô định đứng dậy thì Huyên Huyên đột nhiên mở mắt ra gọi: "Mama”
Ngay sau đó Vũ Đồng và Khả Hinh cũng mở mắt ra, ba cặp mắt to tròn đáng yêu nhìn cô. Vẻ mặt của Tô Thi Hàm hoàn toàn bất lực
Cô chỉ có thể quay lại nôi một lần nữa, sờ sờ ba đứa nhỏ, nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, sao các con vẫn chưa ngủ?”
“Tỉnh." Huyên Huyên kêu lên. (phát âm không chuẩn, nghe giống như là 'Tinh- ngôi sao')
Ngôi sao à? Tô Thi Hàm tỏ vẻ khó hiểu, bây giờ là ban ngày làm sao xuất hiện ngôi sao đây?
Khi Huyên Huyên thấy mẹ không hiểu ý của mình, cậu nhóc lo lắng đến cau mày.
Hai em gái ở bên cạnh còn lo lắng hơn cả anh trai, Vũ Đồng xoay đầu nhỏ của mình rồi đột nhiên bật khóc.
Tô Thi Hàm hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đang chuẩn bị dỗ con gái thì phát hiện Vũ Đồng chỉ đang giả vờ khóc. Trời có sét nhưng không mưa, long còn rất vang dội, trong tròng mắt thì không có một giọt nước mắt.
Khả Hinh ở bên cạnh nghe thấy tiếng chị khóc, thì bắt lấy hàng rào cái nôi để đứng lên. Khi các nhóc con ngủ thì quần áo được cởi ra để dưới chân. Nhóc con bèn cầm quần áo của mình mà đong đưa ra sức mặc chúng lên người.
Đang xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Sao hôm nay ba nhóc con có hành vi kỳ quái như vậy?
Tô Thi Hàm vẻ mặt ngơ ngác, lúc này bà Tần đã đến bên cạnh rồi bật cười.
"Thi Hàm, bọn nhỏ muốn nói với con, chúng đã thức dậy rồi!”
"Ba đứa nhỏ này đúng là tinh ranh. Vừa rồi Tần Lãng nói, khi bọn nhóc con ngủ trưa xong thức dậy sẽ đưa chúng đi ra ngoài chơi. Cho nên, khi con dỗ bọn nhỏ ngủ, chúng mới ngoan như vậy, vừa lên giường thì đã nhắm mắt lại.”
"Bây giờ khi con đứng dậy thì bọn nhỏ giả vờ như vừa mới thức dậy. Con nghĩ kỹ lại xem có phải khi bọn nhỏ thức dậy thường gọi con trước tiên phải không?”
"Nếu con không để ý đến chúng, bọn nhỏ sẽ khóc lên để gây sự chú ý của con."
“Hơn nửa việc đầu tiên khi bọn nhỏ thức có phải con giúp chúng mặc quần áo và thay tã cho chúng không?"
"Cho nên, ba nhóc con này chỉ muốn nói với con chúng đã thức dậy, để con đưa chúng đi ra ngoài chơi."
Bà Tần nói xong cảm thấy cũng có chút khó tin Nhưng sự thật chứng minh đây là suy nghĩ của mấy đứa nhỏ.
Tô Thi Hàm kinh ngạc nhìn con trai và con gái trước mặt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bọn nhỏ chưa đây chín tháng tuổi lại có suy nghĩ của riêng mình như vậy.
Tần Lãng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hẳn chỉ đành đi tới nói với các nhóc con: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con không thể chơi xấu như vậy nha."
"Ý của ba là các con phải ngủ trưa giống như bình thường. Đợi đến khi các con thức dậy, baba và mama sẽ dẫn các con đi chơi. Nếu các con không ngủ thì chúng ta chỉ có thể ở nhà thôi.”
Ba nhóc con nghe Tần Lãng nói, lập tức đều không còn tỉnh thần, chúng bèn xịu mặt xuống miễn cưỡng quay trở lại nôi mà ngủ.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm ở bên cạnh dỗ các nhóc con, lúc đầu ba nhóc con chỉ nghĩ ra ngoài chơi nên không buồn ngủ chút nào. Nhưng dù sao cũng chỉ là những đứa bé dưới chín tháng tuổi mà thôi. Sau hơn mười phút nghe hát ru, bọn nhóc con rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Lúc đầu mí mắt còn đánh nhau nhưng sau đó không quá hai phút, thì không thể kìm nổi mà lăn ra ngủ
Chắc chắn rằng ba nhóc con đều đã ngủ, hơi thở cũng dần dần ổn định và dịu lại, thì người lớn mới đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: