"Tần Lãng, đây là nhà ông bác út của em, nhưng mà hiện giờ gia đình họ không có ai ở đây nữa rồi. Vợ ông mất sớm, cho nên cả nhà ông bác út hiện tại đều ở Quảng Châu, nên mấy năm trước ông cũng đã qua đó rồi.”
"Đây là công viên nhỏ trong thôn, diện tích không lớn nhưng mà ở giữa đó là quảng trường anh có nhìn thấy không? Buổi tối nơi đó là nơi nhộn nhịp nhất, anh đừng thấy bình thường bà nội đi đứng không dễ dàng, thế nhưng mà lúc nhảy ở quảng trường thì nhảy đẹp lắm đấy.”
“Còn có cái hồ nhỏ ở bên đó nữa, lát nữa em dẫn anh qua xem, hồi nhỏ em thường hay mò củ ấu ở trong hồ đấy.”
Tô Thi Hàm dẫn Tần Lãng đến bên hồ, kết quả vừa nhìn qua thì đã thấy mặt hồ sạch sẽ không có chứt dấu vết của củ ấu đâu cả.
Tô Thi Hàm khẽ nhíu mày nói: "Ơ? Sao lại không có gì hết vậy?"
Tần Lãng nói: “Mấy năm gần đây vẫn luôn có hoạch định, quy hoạch trong thôn các em tốt như vậy chắc chắn cái hồ này đã được xử lý rồi, củ ấu ảnh hưởng tới mỹ quan cũng khiến cho chất lượng nước xấu đi.”
Tô Thi Hàm bĩu môi mặt đầy vẻ thất vọng.
Tân Lãng thấy vậy bèn cười nói: "Thi Hàm, em muốn ăn củ ấu thì chúng ta đi mua sau nhé.”
Tô Thi Hàm lắc lắc đầu nói: “Không ạ, em không muốn ăn củ ấu, em chỉ nhớ tới hồi nhỏ ăn củ ấu thôi. Lúc nhỏ có ít đồ ăn, chỉ có mỗi mùa củ ấu là có thể ăn no. Đối với em mà nói có thể được ăn củ ấu trong hồ này chính là kí ức tuyệt đẹp của em.”
“Sau khi lớn lên em cũng không nhìn thấy củ ấu nữa, nhưng mà em cũng chưa từng mua lần nào bởi vì em biết, những củ ấu mua kia mùi vị sẽ không giống như trước kia nữa.”
“Lúc vừa mới đi tới đây, thực ra trong lòng em không trông chờ lắm mùa này sẽ có củ ấu, thế nhưng vẫn khá mong sẽ gặp được. Nhưng mà không có thì không sao cả dù sao thì cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi mà.”
Đi được một vòng Tô Thi Hàm không kìm được cảm thán: “Hình như thực sự đã nhiều năm rồi em không có đi dạo một vòng trong thôn, hồi bé tuổi còn nhỏ những việc có thể làm được rất ít, cứ mỗi lần về quê là thích đi hết chỗ này tới chỗ kia. Đi chơi cùng với các bạn khác, thế nên quen thuộc tất cả mọi nơi, cũng để lại rất nhiều hồi ức đáng quý.”
“Nhưng mà sau này em lên cấp hai mỗi lần về quê đều không thích vận động nhiều nữa, mà luôn ở trong nhà không đi ra ngoài, tới lúc vào cấp ba rồi học đại học thì không cần phải nói nữa rồi, bình thường đến xuống dưới tầng còn không có đi. Lần này nếu không phải anh tới thì em cũng sẽ ở trong nhà, dẫn anh ra ngoài đi dạo thế này em lại thấy giống như là bản thân mình cũng được đi khám phá, bởi vì em phát hiện ra có tất nhiều chỗ em đã không còn nhận ra nữa rồi.”
Tô Thi Hàm đang nói thì phía trước có ba bốn đứa trẻ nhỏ đang chơi, đẳng sau bọn chúng là một người phụ nữ tầm hơn ba, bốn mươi tuổi, hắc là mẹ của một trong mấy đứa trẻ đó, bà đang nở nụ cười nhìn chúng.”
“Là em bé kia!"
“Woa! Em bé dễ thương quá, không biết là em trai hay em gái nhỉ.”
“Con hỏi chú với dì đi, là em trai hay em gái.” Người phụ nữ đắng sau bọn trẻ nói.
Trông bọn trẻ có vẻ rất ngại đặc biệt là khi đứng trước mặt Tô Thi Hàm và Tần Lãng.
“Di ơi, chú ơi! Đây là em trai hay là em gái vậy a?” Một đứa bé trai lấy can đảm chỉ vào Huyên Huyên.
'Tô Thi Hàm xoa xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói “Đây là em trai nha, hai em còn lại đều là em gái."
“Các em ấy đều là con của chú và dì ạ?” Đứa bé trai đó hỏi.
Tô Thi Hàm gật đầu nói: "Đúng rồi, đây đều là con của dì và chú.”
“Ừm? Kì lạ thật đấy.”
Cậu bé gãi gãi đầu nói: “Tại sao em gái của cháu nhỏ hơn cháu rất nhiều, cháu đã lớn thế này rồi nhưng mà em gái của cháu chỉ lớn có chút xíu, con bé vẫn còn phải uống sữa, nhưng mà em trai và em gái của chú và dì đều lớn gần bằng nhau thế ạ?"
Đứa bé trai đó tầm khoảng 4, 5 tuổi, vừa nói vừa dùng tay miêu ta sự chênh lệch của mình và em gái.
Tần Lãng giải thích cho cậu bé: “Bởi vì em trai và em gái ra đời cùng nhau thế nên chúng lớn như nhau nha."
Bé gái ở bên cạnh nói: “Ồ! Cháu biết rồi, mẹ cháu nói đây là sinh đôi có đúng không ạ?”
“Sinh đôi là hai đứa nhỏ ra đời cùng nhau, mẹ cháu nói bà ấy cũng muốn sinh đôi, có đúng không mẹ?” Cô gái nhỏ quay đầu lại hỏi người phụ nữ kia.
Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa sau tai và nói: "Ừm, mẹ cũng thích sinh đôi, nhưng sinh đôi thì khó gặp. Chú và đì Thi Hàm của con là sinh ba, ở ngoài đời rất nhiều người cũng chưa từng thấy sinh ba đâu. Bé con, con thật là may mắn.”
Nghe xong lời của mẹ, cô bé nở một nụ cười hạnh phúc, quay sang nhìn Tô Thi Hàm thì lại bắt gặp ánh mất dịu dàng của cô nên cô nhóc lập tức núp sau lưng mẹ một cách ngượng ngùng.
Người phụ nữ ôm lấy con gái và cười nói: “Thảo “Thảo, sao con lại ngại thế? Dì Thi Hàm không phải là người ngoài. Hồi nhỏ, dì Thi Hàm thường chơi với mẹ. Giờ dì Thi Hàm đưa theo các em về thì con phải hòa thuận với các em, con biết chưa?”
Tô Thi Hàm nghe đối phương nói xong, vẻ mặt rõ ràng là có chút sửng sốt.
Người phụ nữ nhìn cô và nói: “Thi Hàm, có phải em không nhớ chị rồi không?”
Tô Thi Hàm ngượng ngùng gật đầu, cười nói: “Em thật sự không nhớ.”
Đối phương cười, nói: “Cũng đúng! Tôi nhớ hồi nhỏ khi em chạy theo sau chị thì mới bốn, năm tuổi Lại thêm sau này tôi đi học nên cũng không có nhiều cơ hội gặp em. Sau đó em cũng đã trưởng thành. Mỗi khi đến nhà cô vào dịp tết thì thỉnh thoảng cũng chỉ có thể nhìn em từ xa."
“Nhà chị ở bên hồ, Tô Đình Ngọc. Em còn có ấn tượng gì không?”
"Chị Đình Ngọc?” Tô Thi Hàm vừa nghe thấy tên thì lập tức nhớ lại.
Danh Sách Chương: