Tần Lãng nói: "Được thôi! Không thành vấn đề.”
“Ting.. ” Điện thoại của Tô Thi Hàm kêu lên một tiếng.
Cô lấy ra xem, khuôn mặt cô hiện ra vẻ ngạc nhiên rồi đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Tân Lãng cho hẳn xem qua: “Chồng à! Anh xem nè. Thủ tục hoàn tiền của bảo hiểm y tế nhanh ghê, năm ngày trước em và mẹ mang các hoá đơn từ lúc sinh tụi nhỏ cho đến bây giờ tới trung tâm làm thủ tục bảo hiểm y tế, vừa mới qua năm ngày đã nhận được tiền rồi”
“Tổng cộng là 9.327 tệ, còn nhiều hơn em nghĩ một chút”
Trước đó cô thử tính một chút, từ lúc tụi nhỏ sinh ra đến bây giờ thì chắc được hoàn lại bảy đến tám nghìn tệ thôi.
Sau đó Vũ Đồng và Khả Hinh bị bệnh, lại tốn hơn một nghìn.
Lần này đi làm thủ tục hoàn tiền, cho nên đã mang hết tất cả hoá đơn theo để làm thủ tục.
Không ngờ lại được hoàn tiền hơn chín nghìn.
Chính sách bảo hiểm y tế của nước mình rất đáng khen.
Tần Lãng nhìn thấy số tiền cũng kinh ngạc: “Không ngờ được hoàn tiền nhiều như vậy, thật tốt”
“Ừm! May là chúng ta nắm bắt kịp thời gian để. làm bảo hiểm y tế cho các con trong vòng ba tháng, tiết kiệm được thêm không ít tiền. Hơn chín ngàn tệ, có thể mua không ít sữa bột cho các con đó nha”
“Nhắc đến chuyện bảo hiểm y tế. Chồng! em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút”
“Em nói đi”
Tô Thi Hàm muốn người trong nhà đều tham gia bảo hiểm toàn diện.
Ví như cô và Tân Lãng vẫn còn là sinh viên nên vẫn chưa đi làm, không có bảo hiểm xã hội.
Chỉ có bảo hiểm y tế thì vẫn chưa đủ.
Mà cha mẹ Tần Lãng cũng không có công việc, cũng chỉ mua bảo hiểm nông nghiệp.
Cô dự định mua bảo hiểm cho mọi người trong nhà cùng với ba bé cưng, tất cả đều mua mỗi người một cái bảo hiểm chữa bệnh một triệu tệ, xem như là bảo hiểm bổ sung cho mọi người
Bảo hiểm chữa bệnh này được bảo hiểm y tế hoặc là bảo hiểm nông nghiệp thanh toán trước, sau khi thanh toán xong thì bảo hiểm này sẽ hoàn trả lại, xem như bổ sung cho bảo hiểm nông nghiệp. Trên cơ bản là phân chia đồng đều cho bảo hiểm nông nghiệp và bảo hiểm chữa bệnh, nếu nhập viện thì mình sẽ không tốn nhiều tiền.
Mặt khác lại mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo cho bốn người lớn.
Vậy thì khi bệnh nặng thì có thể được tìm bác sĩ chuyên nghiệp khám bệnh, hơn nữa còn được bảo hiểm bệnh hiểm nghèo hoàn trả lại trong một lần.
Còn Tân Lãng là trụ cột gia đình thì mua bảo hiểm nhân thọ cho Tân Lãng,
Mặc dù bảo hiểm nhân thọ có vẻ không dễ nghe, thế nhưng đây là bảo hiểm cho người mua, nếu lỡ có chuyện không may xảy ra thì người thụ hưởng có thể nhận được số tiền đền bù. Tô Thi Hàm suy nghĩ trong nhà có đến ba đứa nhỏ, cho nên cần phải mua cho Tân Lãng một cái.
Chẳng qua không cần mua bảo hiểm nhân thọ cả đời, mua loại định kỳ ba mươi năm là được.
Bởi vì ba mươi năm sau, ba đứa nhỏ cũng đã ba mươi tuổi. Đã đi làm nhiều năm, có năng lực nuôi bản thân mình.
Cuối cùng là mua bảo hiểm tai nạn cho hai tay của Tân Lãng.
Bởi vì bây giờ Tân Lãng kiếm tiền nhiều nhất bằng nghề điêu khắc, điêu khắc cần dùng đến tay. Cô đã xem Tân Lãng điêu khắc, nếu như chỉ đục đầu gỗ bình thường thì không nguy hiểm. Thế nhưng nếu như căn dùng đến máy cắt, máy chém hoặc là máy đánh bóng thì rất nguy hiểm.
Cho nên cô cảm thấy căn phải mua bảo hiểm tai nạn cho hai tay của Tân Lãng.
Tân Lãng không hiểu rõ mấy chuyện này lầm, hắn cảm thấy Tô Thi Hàm nói rất có lý, để Tô Thi Hàm tự quyết định.
Còn hắn thì sẽ chỉ tiền.
“Chồng à! Anh không cần bỏ tiền ra đâu, em còn giữ rất nhiều tiền, những bảo hiểm này cũng không tốn nhiều tiền lắm đâu. Hơn nữa, em cũng không định nói chuyện này với cha mẹ. Em sợ bọn họ không hiểu về bảo hiểm, đến lúc đó lại không vui vẻ. Chúng ta sẽ âm thăm mua cho bọn họ, chỉ cần có số thẻ căn cước của bọn họ là được” Tô Thi Hàm nói.
Tân Lãng sở đầu nhỏ của cô, nói: "Được thôi."
Hắn sẽ không giành mấy chuyện nhỏ này với Tô Thi Hàm: “Anh đến phòng bếp tiếp tục làm tôm hùm đất đây! Làm món tôm xào tỏi cho em nhưng mà bây giờ em đang trong thời kỳ cho con bú không thế ăn quá nhiều, anh chỉ chuẩn bị cho em mười con tôm.
“Sau khi em qua thời kỳ cho con bú, chồng em sẽ nấu đủ loại món tôm cho em ăn được chứ”
“Được” Tô Thi Hàm nghe thấy lát nữa có tôm xào tỏi thì nuốt một ngụm nước miếng, gương mặt thể hiện ra sự thèm thuồng.
Tần Lãng quay về phòng bếp, cha Tần vẫn ở trong phòng bếp “chỉ đạo Tân Lãng làm tôm.
Một lúc sau, bà Tần ôm lấy Huyên Huyên đi vào.
Tô Thi Hàm nói với bà Tân giúp đỡ trông ba đứa nhóc một chút để cô đi lên lầu thay quần áo.
Bởi vì lát nữa ba đứa nhóc sẽ đói bụng, cô phải tự mình cho uống sữa mẹ.
Buổi sáng cô để sữa ở nhà, ba đứa nhóc đã uống. sạch.
Hiện tại cô mặc bộ váy xinh đẹp này không cách nào cho con bú được.
Cô đi lên lầu, thay quần áo xong thì chuẩn bị mang đi giặt tay.
Bởi vì lần này Tân Lãng đến thành phố Trường Sa mua váy cho cô. Sợi vải được làm bằng tơ tằm nên không thể dùng máy giặt, chưa kể nhiệt độ nước yêu cầu không được quá 30 độ nên chỉ có thể giặt tay.
Cô chuẩn bị giặt đồ nên định giặt luôn mấy bộ quần áo mới mà lần trước Tân Lãng đã mua cho mình.
Vậy thì đỡ tốn thời gian.
Tối hôm qua cô thử quần áo xong đều đặt quần áo ở trên ghế bên cạnh.
Lúc này cô nhìn qua bỗng ngạc nhiên nói: “Hả!? sao lại không thấy?”
Đúng lúc này dưới lầu truyền đến giọng của bà Tân: “Thi Hàm! Mẹ đã giặt quần áo trên ghế cho con, đang phơi ở tầng năm, bây giờ con lên cất đồ đi”
Tô Thi Hàm nghe thấy bà Tần nói thì có linh cảm xấu, bởi vì có lẽ bà Tân dùng máy giặt quần áo.
Hơn nữa còn phơi trên tầng năm!
Tầng năm có nhiều ánh nắng nhất, lại là ở hướng nam, chuyên dùng để phơi quần áo.
Nếu như phơi đồ khác thì rất tốt, bởi vì đủ ánh. nẵng.
Nhưng áo lông cừu và áo tơ tâm thì không thể phơi như thế, chỉ có thể đặt ở nơi râm mát hoặc hong khô.
Chẳng qua Tô Thi Hàm còn chưa thấy nên vẫn ôm tâm lý may mắn.
Cô đi đến cầu thang nói với bà Tân: "Vâng! Mẹ con đi thu quần áo đây.”
Tô Thi Hàm nói xong thì lạch bạch chạy lên tăng năm.
Cô đến phòng phơi đồ.
Cô nhìn thấy váy tơ tầm màu xanh nhạt, váy tơ tâm màu tím nhạt, váy tơ tăm màu hồng nhạt được treo trên dây phơi đồ, tất cả đều loang lổ màu trắng, trên quần áo cũng có nhiều nếp nhãn.
Tô Thi Hàm che mặt lại.
Ba chiếc váy tơ tắm bị hỏng rồi.
Tất cả đều bị phai màu.
Máy giặt có cường độ rất lớn, cũng dễ phá hỏng đồ.
Tần Lãng đã mua ba chiếc váy đó cho cô. Lúc này đều hư hết, Tô Thi Hàm cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô tháo ba chiếc váy xuống, quay về dưới lầu, cô không dám nói chuyện này với bà Tần.
Bởi vì bà Tần chỉ là tốt bụng muốn giặt quần áo giúp cô nhưng không biết cách giặt những bộ quần áo đắt tiền này khác với cách giặt quần áo bình thường.
Tô Thi Hàm đi xuống dưới lầu, cảm ơn bà Tần đã giúp cô giặt quần áo rồi nói cô đã thu quần áo mang đi cất hết rồi.
Sau đó cô tiếp tục chơi với các con.
Ba đứa nhóc có chút đói, hôm nay đã thống nhất sẽ cho ba đứa đều uống sữa nên Tô Thi Hàm và bà Tân ôm bọn nhỏ lên lầu, Tô Thi Hàm cho ba đứa nhóc uống sữa.
Bởi vì một lần chỉ có thể cho hai đứa bé uống sữa mẹ, đứa bé còn lại chỉ có thể uống sữa chiết sẵn trong bình.
Danh Sách Chương: