Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhìn ba bé con vẻ mặt nghiêm túc nói:” Tân Huyền, Vũ Đồng, Khả Hinh, trưa hôm qua baba đột nhiên ra ngoài là bởi vì có công chuyện đột xuất liên quan đến công việc. Không phải là baba không căn các con đâu”

“Baba quên không nói cho các con biết là baba sai, lần sau nếu baba có đi ra ngoài lâu thì sẽ nói trước với các con, có được không?”

“Đừng giận baba nữa nha.”

“Baba đã biết sai rồi.”

Ba nhóc con dường như hiểu được lời Tân Lãng nói, cuối cùng chịu quay lại nhìn hẳn, gương mặt cũng không còn lạnh lùng nữa.

Tân Lãng ôm lấy Tân Huyên, Tần Huyên cũng ngoan ngoãn để cho hẳn ôm.

Sau đó hẳn thả Huyên Huyên xuống, lại tiếp tục ôm lấy Vũ Đồng cùng Khả Hinh, Khả Hinh còn mỉm cười với hắn trước. Nhìn thấy con gái cuối cùng cũng đã chịu cười với mình, cảm giác đè nặng trên đỉnh đầu của hẳn bỗng chốc tan biến.

Cả người cảm thấy tỉnh thần rất sảng khoái.

Vô cùng thoải mái!

Hắn cũng cười.

“Lại đây, baba dẫn các con đi tắm nắng, tắm nắng một lát rồi baba sẽ dẫn các con đi tắm rửa nha."


Khi Tô Thi Hàm tỉnh lại đã nhìn thấy Tần Lãng cùng ba nhóc con chơi đùa trong phòng khách, ba nhóc nhỏ không biết đang cùng Tân Lãng chơi cái gì. Thỉnh thoảng lại cười ra thành tiếng, Tô Thi Hàm nhìn thấy một màn này, thong thả dựa vào tường, nhìn về phía Tần Lãng cười hỏi: “ Chồng à! Anh rốt cuộc đã dùng chiêu gì vậy?"

Tần Lãng nói với ba nhóc con mama đã thức giấc, hắn phải đi nói chuyện với mâm một lát, hoàn toàn đối xử với bọn họ như người lớn. Không có hành động ở ngay trước mặt bọn họ mà trả lời với Tô Thi Hàm.

Sau khi phân phó với ba nhóc con, Tân Lãng mang theo Tô Thi Hàm trở vẽ phòng. Hắn kể với cô, buổi sáng hắn đã nhận sai với các con, bọn nhỏ quả nhiên là vì hôm qua hắn ra ngoài thật lâu mà không nói gì cho chúng biết nên đã rất tức giận. Hơn nữa còn là tức giận tập thể, có thể đã dùng thứ ngôn ngữ trẻ con chỉ có chúng mới hiểu bàn với nhau phải cùng nhau giận hẳn, như vậy hẳn mới hiểu. Sau này nếu hẳn có bỏ đi đâu lâu thì sẽ nói cho bọn chúng một tiếng để chúng không nghĩ là baba không cần bọn chúng nữa. Tô Thi Hàm nói sau này khi có ba nhóc con ở đây thì

Tần Lãng không thể làm chuyện đó với cô nữa. “Chuyện đó là chuyện gì?” Tân Lãng hỏi.

“Chính là... loại chuyện đó. Em phải đi rửa mặt đây” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thi Hàm phiếm hồng, quay người đi vào nhà vệ sinh.

Tân Lãng thấy gương mặt vợ ửng hồng, sau đó lập tức nghĩ đến Tô Thi Hàm chắc là đang nói đến chuyện sinh hoạt vợ chồng của hai người bọn họ.

Đúng rồi, quá chính xác, sau này cho dù có chắc chắn là ba bé con đã ngủ rồi cũng không nên làm bất cứ chuyện gì trong phòng của chúng. Bởi vì chúng có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Về sau nhất định phải đặc biệt chú ý mà đối xử với ba nhóc con như người lớn. Nếu muốn được hưởng không gian riêng tư của hai vợ chồng thì phải nhờ dì Vương giúp đỡ trông chừng ba nhóc nhỏ.

- ----------------

Thứ bảy Tô Thi Hàm gọi Lâm Tiêu đi dạo phố.

Tần Lãng ở nhà làm điêu khắc, lúc rảnh rỗi sẽ ra ngoài chơi cùng ba bé con, cùng với nấu ăn. Thời gian còn lại sẽ nhờ đì Vương trông chừng chúng.


Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thi Hàm tới một mình, lập tức cười nói. Hiếm khi thấy Tô Thi Hàm ra ngoài một mình, có phải là muốn mua gì không?

Tô Thi Hàm nói: “Đi dạo trước đi! Mình còn chưa. nghĩ ra là sẽ mua cái gì.”

Nơi bọn họ hẹn nhau là trung tâm thương mại xa hoa nhất Thượng Hải.

Lâm Tiêu hỏi cô muốn mua cho ai.

“Cho Tần Lãng.”

“Mua quần áo cho Tần Lãng sao?“

Tô Thi Hàm mặt trầm ngâm nói” Mình còn chưa nghĩ kĩ, cậu nhắc tới việc mua quần áo vậy thì trước tiên bọn mình cứ lên cửa hàng quần áo trên tầng ba coi thử một chút trước.”

Lâm Tiêu cười hỏi vì sao đột nhiên Tô Thi Hàm lại muốn mua đồ cho Tần Lãng?

Tô Thi Hàm rốt cuộc giải thích, bởi vì đã sắp tới sinh nhật của Tân Lãng. Mặc dù sinh nhật lần thứ hai mươi của Tân Lãng đã trôi qua, năm nay là sinh nhật Tần Lãng hai mươi mốt tuổi, nhưng cô vẫn muốn chọn một món quà thật tỉ mi chu đáo cho hẳn.

Lâm Tiêu cười nham hiểm nói:“ Thì ra là Tần Lãng nhà cậu sắp sửa tới sinh nhật, nói sớm một chút là được rồi, xem quần áo nam làm gì. Đi, mình dẫn cậu đi xem trang phục nữ”


“Trang phục nữ?”

“Tới đó cậu sẽ biết.”

Tô Thi Hàm thấy Lâm Tiêu cười thần bí, cảm giác không có chuyện gì tốt, nhưng cánh tay đã bị Lâm Tiêu ôm lấy, người đã bị cô ấy kéo đi.

Đi xem một chút cũng được, coi thử Lâm Tiêu có ý tưởng mua quà gì đặc biệt.

Bởi vì sinh nhật lớn lần trước của cô, Tần Lãng đã cho cô một món quà bất ngờ rất lớn. Lăn này cô cũng, muốn cho Tần Lãng một món quà bất ngờ. Nếu món quà quá bình thường, sẽ không quá bất ngờ, cho nên cô muốn tặng hắn cái gì đó thật đặc biệt. Nhưng cô một mình không thể nghĩ ra được, cho nên cố ý gọi Lâm Tiêu ra làm cố vấn.

Khi Tô Thi Hàm đi theo Lâm Tiêu vào cửa hàng mà cô ấy muốn dẫn cô đi tham quan, gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng lên, hai tay kéo cánh tay Lâm Tiêu lại, cần môi thấp giọng nói: " Đi ra thôi! Không cần xem”!!!

Cửa hàng này là....

Cửa hàng đồ chơi tình d*c!

Bên trong trưng bày rất nhiều đai đeo, quần áo, tất cả đều rất... Kia là cái gì. Cô chỉ nhìn qua một chút mà cảm thấy hai mắt đã nóng hừng hực, hoàn toàn không dám nhìn nữa. Thật là quá xấu hổ đi.

Lâm Tiêu giữ chặt Tô Thi Hàm lại: "Thi Hàm! Tin mình đi, món quà tốt nhất cho đàn ông chính là đem cậu ăn mặc thật đẹp tặng cho hẳn”

"Đi, tới chọn một bộ, cậu đã là người trưởng thành, cậu cùng Tân Lãng cái gì cũng làm qua rồi, còn ngại ngùng gì nữa? Mình là thiếu nữ còn không cảm thấy ngại. Đi, qua bên đó mình làm cố vấn chọn cho cậu một bộ đồ thật đẹp.”

Tô Thi Hàm vẫn không đồng ý, bỏ mặc Lâm Tiêu lại, cô chạy nhanh ra khỏi cửa hàng.

Cô thật sự không nên tặng một món quà như vậy. Đến lúc đó Tần Lãng sẽ cho rằng cô là kẻ phóng túng, có nhu cầu cao về phương diện kia.


Sau một hồi Lâm Tiêu mới từ cửa hàng đi ra, sau đó nói với Tô Thi Hàm: “Được, được, không coi cái này nữa, vậy chúng ta coi cái khác đi. Mình thấy Tần Lãng nhà cậu hình như không có đeo đồng hồ, hay là cậu chọn cho hắn một cái đồng hồ đi”

“Cái này có thể được! Đi, chúng ta đi coi đồng hồ đeo tay đi” Tô Thi Hàm cảm thấy ý kiến này vẫn là đứng đắn hơn.

Patek Philippe, Vacheron Constantin, Cartier, tất cả đều nhìn qua.

“Thấy sao? Có thấy cái nào được không?” Lâm Tiêu hỏi.

Tô Thi Hàm lắc đầu: “ Tuần sau lại đến xem.”

Hiện giờ cách sinh nhật Tân Lãng còn hơn một tháng. Thời gian cũng đủ để nàng chuẩn bị quà sinh nhật cho hẳn. Coi từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, ba cửa hiệu đông hồ đều đã nhìn qua. Tô Thi Hàm mời Lâm Tiêu đi ăn trưa.

Khi Lâm Tiêu và Tô Thi Hàm ngồi vào quán mì nhỏ thì Lâm Tiêu nói: “Thi Hàm! Bà chủ lớn à, bây giờ cậu đang mang theo trong mình hơn cả trăm triệu, kẻ nghèo hèn này đi theo cậu cả buổi sáng, vậy mà cậu chỉ mời mình tô mì 12 tệ thôi à? Ít ra cũng nên mời mình đi ăn lẩu hải sản mới đúng chứ?”

Tô Thi Hàm đem thực đơn thảy tới trước mặt Lâm Tiêu nói: “ Bây giờ đang trong giai đoạn bắt đầu kinh doanh, mình không có tiền, còn rất nghèo nữa Mình còn đang tìm cha để lôi kéo một ít vốn đầu tư, nếu không thì không ăn nữa, cậu có thể về nhà mẹ cậu ăn đi."

“Lại có thể tiết kiệm được 24 tệ”

“Ý kiến này hay”

Vừa nói xong, Tô Thi Hàm còn làm như thật sự muốn căm túi xách rời đi, Lâm Tiêu nhanh chóng giữ cô lại: “Thua cậu rồi! Chờ mình trở về được tới nhà mẹ để ăn cơm thì bụng đã đói meo rồi, ăn cái này thì ăn ăn cái này vậy”

"Mà cậu đang bắt đầu kinh doanh cái gì vậy? Tần Lãng nhà cậu không phải đang mở cửa hàng điêu khắc rất tốt sao? Còn nhận được nhiều đơn đặt hàng lớn như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK