Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 169: Âm thọ
Trong xe ngựa.
Lý Bất Ngôn khoanh tay, vô tư ngủ gà ngủ gật.
Hai vị gia còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế.
Bùi Tiếu dùng mũi chân đụng Tạ Tri Phi: bà đồng Yến có làm được không đấy, sao đi lâu vậy mà vẫn chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Tạ Tri Phi: Tổ tông à, ngươi có nghĩ tích cực chút được hay không?
Bùi Tiếu: Ta sốt ruột mà!
Tạ Tri Phi: Ai không sốt ruột chứ?
Bùi Tiếu: Hỏi bà đồng Lý bên cạnh xem bà đồng Yến nắm chắc được mấy phần đi?
Tạ Tri Phi: Mười phần.
Bùi Tiếu: Sao ngươi biết?
Tạ Tri Phi khịt mũi khinh thường: Bấm ngón tay tính toán!
Bùi Tiếu thực muốn cắn chết hắn: Con bà nó ngươi biến thành thầy bói Ta từ khi nào đấy?
"Hai vị gia!" Lý Bất Ngôn chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt: "Ta bấm ngón tính toán, tiểu thư nhà ta đã trên đường trở về rồi."
Tạ Tri Phi: "..."
Bùi Tiếu: "..."
Đúng lúc này, rèm xe vén lên, Yến Tam Hợp nhảy vào.
Bùi Tiếu hoảng sợ, miệng đang muốn hét lên thì bị Tạ Tri Phi che lại.
"Yến Tam Hợp, thế nào rồi?"
Yến Tam Hợp nhìn thẳng Tạ Tri Phi: "Ta nghĩ mình đã tìm ra một nửa tâm ma kia rồi, nhưng bây giờ lại gặp phải một vấn đề."
Tạ Tri Phi: "Nói đi!"
Yến Tam Hợp: "Làm sao đưa hắn ra khỏi đại lao, tắm rửa thay quần áo?"
Tạ Tri Phi theo bản năng hỏi: "Hoài Nhân đâu?"
"Nghe nói đang đánh Thái Cực với Từ Lai." Yến Tam khép tay lại, sau đó rất không khách khí túm lấy vạt áo Tạ Tri Phi: "Tạ tam gia, cái miệng ngọt của ngươi nên phát huy công dụng rồi đó."
Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm bàn tay trước ngực, suy nghĩ một lát, cực kỳ bình tĩnh trả lời.
"Yến Tam Hợp, cái miệng ngọt của Tam gia có thể chuẩn bị những thứ hóa niệm giải ma kia, nhưng không có các đưa người trong đại lao ra... với lại..." Hai hàng lông mày kiếm của hắn nhíu chặt: "Tam gia còn nhất định phải có một lý do quang minh chính đại, mới có thể để cho người đi chuẩn bị mấy thứ này. Không có lý do thì đừng nói một cái miệng ngọt, dù có mười cái miệng ngọt, cũng không làm được chuyện."
Tay Yến Tam Hợp buông lỏng, mắt thường cũng có thể thấy được nó đang sụp xuống.
"Ưm ưm ưm..."
Tạ Tri Phi quay đầu, thấy mình còn che miệng tổ tông họ Bùi, vội vàng buông ra.
Bùi Tiếu thò đầu ra ngoài rèm, dùng sức hít thở vài hơi không khí trong lành, lại nhanh chóng rụt trở lại.
"Ta có một ý kiến."
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi trăm miệng một lời: "Nói mau!"
Bùi Tiếu: "Các ngươi nói xem có trùng hợp không, hôm nay là sinh nhật sáu mươi chín tuổi của bà ngoại ta."
Yến Tam Hợp không hiểu: "Cho nên?"
"Là như vậy, thành Tứ Cửu có một quy củ, sinh nhật năm thứ nhất người già trong nhà qua đời, hiếu tử hiền tôn phải làm lễ âm thọ cho họ." Bùi Tiếu: "Nếu như âm thọ năm đầu tiên không làm thì người đó sẽ cho rằng con cháu không có hiếu tâm, về sau cũng sẽ không phù hộ bọn họ."
Yến Tam Hợp không thể tưởng tượng nổi: "Còn có chuyện này ư?"
"May mà có chuyện này." Bùi Tiếu nghiêm mặt nói: "Quý gia đi đến mức này, còn không lo cầu xin tổ tông phù hộ nữa sao?"
Tạ Tri Phi vỗ tay một cái: "Nếu là như vậy, ta sẽ mặt dày đi cầu xin Thái Tứ, hẳn là có thể đưa người ra khỏi nhà lao được, dù sao cũng ở trong Bắc Ti, không thoát được."
"Chờ đã!" Lý Bất Ngôn chen vào nói: "Đừng quên, chân thân của hai người các ngươi lúc này đều ở chùa Huyền Trang."
Bùi Tiếu lắc đầu: "Mặc kệ đi, Tạ Ngũ Thập, ngươi làm được không?"
Tạ Ngũ Thập không nói gì, chỉ gật đầu.
"Được!"
Yến Tam Hợp quyết định rất nhanh: "Hành động đi."
"Chờ đã." Tạ Ngũ Thập túm lấy cô: "Yến Tam Hợp, không có bạc không làm được, chúng ta còn lại bao nhiêu?"
"Bất Ngôn?"
Lý Bất Ngôn cởi tay nải, lấy hết số tiền còn lại ra: "Còn từng này."
Tạ Tri Phi Không nói hai lời, lấy tất cả ra nhét vào trong ngực.
Yến Tam Hợp: "Đủ không?"
Tạ Tri Phi nhìn cô: "Vốn là không đủ, nhưng thêm cái miệng ngọt của Tam gia là đủ rồi."
Hờ, miệng ngươi có giá trị!
Yến Tam Hợp vén rèm nhảy xuống, sau khi đáp đất lại đột nhiên quay trở lại, nhìn Bùi Tiếu nói: "Bùi đại nhân ở thời điểm mấu chốt này đã phát huy rất tốt."
Khuôn mặt Bùi Tiếu chợt đỏ lên.
Bồ Tát ơi!
Bà đồng họ Yến lần đầu tiên khen tra trước mặt người khác này.
"Ta, ta, ta..."
Tim ta đập nhanh quá!
......
Người trong Bắc Ti Chiếu Ngục, hết năm sáu người là từng nâng chén hoan ca với Tạ tam gia; Một nửa Cẩm Y Vệ là người quen, chút quen biết đầy đủ để cho Tam gia mở miệng cầu xin rồi.
Huống chi, lúc Tam gia cầu xin người làm việc, xưa nay đều hạ mình xuống rất thấp, nâng người khác lên rất cao. Phối hợp với khuôn mặt mà các đại cô nương, tiểu tức phụ đều yêu, người có lòng dạ sắt đá mấy cũng không đành lòng từ chối.
Quan trọng nhất là, Tam gia chưa bao giờ cầu xin thất bại, vì hắn cho rất nhiều cái giá tốt.
Chưa đến thời gian một khác, ngôi viện yên tĩnh chợt xuất hiện một tế đàn, chỉ thiếu một Quý Lăng Xuyên trong nhà lao nữa thôi.
Không có lão đại của Bắc Tư Thái Tứ gật đầu, thì ai dám đưa người từ trong lao ngục ra, nói không chừng còn phải bị rớt đầu nữa chứ.
Phủ đệ của Thái Tứ nằm ngay bên cạnh Bắc Ti.
Lúc này hắn đang ôm một tiểu thái giám trắng nõn say ngủ trong lòng, thấy người đến là Tạ phủ tam gia thì nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tạ Tri Phi ho khan một tiếng.
Không mở mắt.
Ho thêm một tiếng nữa.
Vẫn không mở mắt.
Tạ Tri Phi khẽ mỉm cười, đi qua đặt mông ngồi xuống bên giường.
Thái Tứ lúc này mới miễn cưỡng mở mắt, hắng giọng hỏi: "Tam gia có chuyện gì thế?"
Tạ Tri Phi: "Hôm nay là năm âm thọ đầu tiên của Quý phủ lão phu nhân, ta muốn mừng thọ cho lão phu nhân."
Giọng Thái Tứ càng sắc bén: "Tam gia tính đưa người ra đó hả?"
Tạ Tri Phi nhếch môi cười: "Nếu không thì ta đến chỗ ngươi làm gì?"
Thái Tứ chớp chớp mắt: "Thái Tôn điện hạ đâu rồi?".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||
"Ở Bắc Tư của ngươi, cùng Từ Lai."
Đầu ngón tay dài của Thái Tứ trượt trên chiếc cổ trắng nõn của tiểu thái giám, chọc cho cả người tiểu thái giám run lên, hắn bèn giống như con thỏ chui vào trong lòng hắn.
"Nửa canh giờ, không thể nhiều hơn."
Tạ Tri Phi đứng dậy, cúi đầu nhìn Thái Tứ, đưa ra một cái túi: "Cầm lấy đi, lát nữa ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi."
Thái Tứ liếc lên mặt bàn: "Khiến Tam gia tốn kém rồi."
"Tốn kém cái gì, có thể hiếu kính Tứ ca, là phúc phận của ta."
Tạ Tri Phi cầm lấy thắt lưng từ trên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu thái giám, tặc lưỡi hai tiếng: "Thật con bà nó mê người!"
Tiểu thái giám vừa muốn chui ra khỏi lòng Thái Tứ, vừa nghe lời này thì sợ tới mức rụt trở về.
"Cút!" Thái Tứ vừa trấn an, vừa mắng theo bóng lưng Tạ Tri Phi một tiếng.
Tiểu thái giám nghe tiếng bước chân đi xa, thì xấu hổ đỏ mặt chui ra: "Sao cha nuôi sao lại đưa lệnh bài cho hắn?"
"Tiểu Hỉ Nhi, con ghi nhớ câu này của cha nuôi, đừng nhìn mặt tăng mà hãy nhìn mặt Phật."
Tiểu Hỉ Nhi mở to đôi mắt phượng xinh đẹp: "Chẳng lẽ mặt Phật của Tam gia là Thái Tôn ư?"
Thái Tứ không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ cười hai tiếng: "Ngươi lại ghi nhớ thêm câu này của cha nuôi, khó khăn với ai cũng đừng khó khăn với tiền bạc, nếu không, cha nuôi làm sao nuôi nổi tiểu yêu tinh nhà ngươi!"
"Cha nuôi..." Đôi môi phấn nộn của Tiểu Hỉ Nhi đã bị bịt kín.
***Hôm nay đến đây thôi, ngày mai sẽ đến đoạn giải ma cho bà ngoại Hồ... Chúc mọi người ngủ ngon
Danh Sách Chương: