Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 903: Mượn mạng
Không có duyên thì không tụ lại với nhau?
Mấy người trong phòng đều cả kinh, đồng loạt nhìn về phía người trong quan tài, đều âm thầm hỏi mình: "Là tới kết duyên với nàng, hay tới kết thúc duyên với nàng?"
Hồi lâu, Tạ Tri Phi nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, hỏi: "Đại sư, nàng rốt cuộc vì sao có thể giống người sống có thể đi có thể chạy, có thể ăn có thể uống vậy?"
Lý Bất Ngôn: "Là dùng pháp thuật gì sao?"
Bùi Tiếu: "Có phải là mượn thi hoàn hồn hay không?"
Sắc mặt lão hòa thượng vốn rất bình tĩnh, khi nghe đến bốn chữ mượn thi hoàn hồn, cả khuôn mặt nứt ra mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hắn che mắt, dường như không muốn nhìn thấy một số nhân loại ngu xuẩn.
Lúc này, Hư Vân lại đưa chung trà đưa.
Lão hòa thượng nhận lấy, uống hết nửa chén rồi đặt xuống.
"Đồ đệ, ngươi giải thích nghi hoặc cho bọn họ đi thay vi sư đi."
"Vâng!"
Hư Vân đi về phía trước một bước, vững vàng đứng ở bên cạnh lão hòa thượng.
"Sư phụ ta cho nàng mượn mười năm mạng sống, mới có thể khiến Yến cô nương sống như người bình thường."
"Gì cơ?"
"Gì cơ?"
"Gì cơ?"
Ánh mắt mọi người trợn lớn, cuối cùng trợn đến mức đồng tử muốn lồi ra.
Mỗi một chữ họ đều nghe hiểu được, nhưng liên kết lại là có ý gì?
Bỗng nhiên, Tạ Tri Phi chống tay ghế đứng lên, từng bước đi tới bên cạnh lão hòa thượng, từ từ ngồi xổm xuống.
"Ý của Hư Vân sư phụ là, ngài... ngài cho Yến Tam Hợp mượn dương thọ mười năm, để nàng sống mười năm?"
Lão hòa thượng nhướng mí mắt, chống lại Tạ Tri Phi: "Nếu không thì sao?"
Đời người có bao nhiêu cái mười năm?
Tim Tạ Tri Phi đập rất nhanh, môi đều run rẩy: "Mười năm thọ mệnh thì sao, ngài cam lòng không?"
Cuối cùng vẫn là phàm phu tục tử!
Lão hòa thượng thở dài lắc đầu, ngón tay chỉ vào mình.
"Chỉ là túi da mà thôi, đều trống rỗng, giả dối, hư ảo."
Thọ mệnh là gì? Chỉ là con số mà thôi, cũng trống không, giả dối, hư ảo.
Chấp vào túi da, bị mắc kẹt trong túi da; Chấp với thọ mệnh, bị vây trong thọ mệnh, thì nói gì đến hai chữ tự tại?
"Trước đó ta đã nói rồi, mong muốn cả đời của ta là ngăn chặn ma tính bẩm sinh, tu luyện thành Phật.
Tu luyện rất nhiều năm, ma tính vẫn còn, ta suy nghĩ trăm mối vẫn không có cách giải.
Nhưng khi ta quyết định cho Yến Tam Hợp mượn mạng, trong lòng ta không hề thấy lưu luyến, mà còn thấy vui mừng tự tại, ma tính thoáng cái đã không còn.
Giờ phút này ta mới hiểu được, cảnh duyên không xấu, xấu là từ tâm, thực ra thế gian này không Phật cũng không Ma, Phật và Ma đều là tâm của mình mà ra.
Ta, cuối cùng cũng đạt được đại tự tại thực sự, đại viên mãn."
Trên khuôn mặt khô quắt của hắn, từ từ nở nụ cười hiền hòa.
"Con trai, độ người tức độ mình, độ mình cũng là độ người.
Ta cho nàng mượn mười năm thọ mệnh, để cho nàng hóa giải tâm ma của mình, nàng độ cho ta đạt được đại tự tại viên mãn.
Nói cho cùng, ta vẫn được lợi, huống chi..."
Lão hòa thượng bĩnh tình nói không nên lời: "Ta không vào địa ngục, thì ai vào!"
Lúc này, nước mắt Tạ Tri Phi thật sự tuôn ra, hắn không nói hai lời, quỳ xuống đất dập đầu ba cái.
Hắn là phàm phu tục tử, không rõ cái gì là tự tại, cái gì là viên mãn, nhưng hắn hiểu rõ một điểm... Nếu như không có Thiền Nguyệt đại sư ra tay thì Yến Tam Hợp sẽ không có mười năm tuổi thọ này, cũng không thể hóa giải tâm ma của mình.
"Đại sư, bây giờ một trăm tám mươi oan hồn đã đi, nguyên nhân cái chết của Trịnh lão tướng quân cũng đã điều tra rõ ràng, theo lý thì hai hồn sáu phách của Yến Tam Hợp đáng lẽ nên tìm về, làm người bình thường rồi chứ?"
Tạ Tri Phi: "Vì sao nàng ấy đột nhiên lại chết?"
"Đúng, đúng, đúng."
Lý Bất Ngôn quan tâm nhất: "Cây hương kia là có ý gì?"
Tiểu Bùi gia: "Có phải vụ án của Trịnh gia, còn có oan tình gì không?"
Lão hòa thượng lại nhìn thoáng qua Hư Vân bên cạnh, Hư Vân lại nói: "Cây hương kia đang đếm ngược thời gian mượn mệnh của Yến Tam Hợp, bắt đầu từ ngày mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, cho tới rạng sáng hôm nay, là mười năm."
Một câu nói, khiến cho hô hấp của mấy người trong phòng hoàn toàn ngừng lại.
"Ngày đó sư phụ ta đang ngồi thiền thì ngực đột nhiên nhói lên, bấm ngón tính toán, phát hiện hương kia vẫn còn cháy."
Hư Vân nhìn Tạ Tri Phi: "Theo lý chuyện Trịnh gia vừa kết thúc, hương kia cũng nên tắt rồi."
Tạ Tri Phi chợt thẳng người lên: "Là nguyên nhân gì?"
Hư Vân: "Sư phụ ta cũng cảm thấy kỳ quái, bèn bói hung cát cho nàng, phát hiện là đại hung, vì thế liền vội vàng vàng xuống núi, đi thẳng đến kinh thành.
Bùi Tiếu lập tức chen vào nói: "Không phải nói người chết không dò ra hung cát sao?"
"Người chết không thể đoán được hung cát, nhưng..." Hư Vân: "Dương thọ mười năm này là sư phụ ta cho nàng mượn, sư phụ ta kiểm tra hung cát của mình, tất nhiên là chuẩn..."
Bùi Tiếu: "..."
Được rồi, các ngươi nói gì thì là cái đó, dù sao tiểu gia ta lại không hiểu nữa rồi.
"Vậy..." Tạ Tri Phi run sợ liếc lão hòa thượng: "Đại sư, ngài vội vàng xuống núi, là vì Yến Tam Hợp, bây giờ, ngài có tìm ra nguyên nhân thật sự chưa?"
Lão hòa thượng: "Vừa rồi các ngươi không phải đều nhìn thấy sao."
Tạ Tri Phi ngẩn ra: "Thấy cái gì?"
Xong rồi, lại trở nên đần đồn giống như Bùi đại nhân rồi.
Lúc trước hắn nói rồi mà?
Đầu óc đâu hết rồi?
Hay là nói, chuyện này k1ch thích quá khiến đám này ngốc luôn rồi?
Lão hòa thượng bất đắc dĩ nói: "Đầu tiên, quan tài của nàng không khép lại được; tiếp theo, ta thò tay vào quan tài, còn có một tầng sương đen xông lên...
Ngoại trừ một trăm tám mươi oan hồn kia, nàng còn có tâm ma khác?" Tạ Tri Phi thốt lên.
"Tâm ma của nàng là gì?" Lý Bất Ngôn, Tiểu Bùi gia đồng thời thốt ra.
Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ nhìn nhau, ba người căng thẳng nắm chặt tay.
Tạ Tri Phi vươn tay, nắm chặt cánh tay Thiền Nguyệt đại sư, căng thẳng hỏi:
"Đại sư, lúc sương đen xông lên, ngài đã thấy gì trong đó?"
"Là ngửi được."
"Ngửi được?" Tạ Tri Phi giật mình: "Ngài ngửi thấy được cái gì?"
Lão hòa thượng nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại mùi vị vừa ngửi thấy.
Hắn nhỏ giọng nói: "Một mùi hoa quế."
Tâm ma của Yến Tam Hợp là mùi hoa quế?
Lý Bất Ngôn nhìn Bùi Tiếu.
Mặt Bùi Tiếu trắng bệch, thầm nói bà cô nàng coi ta là gì, đầu óc ta giờ cực kỳ trì độn luôn đó.
Lý Bất Ngôn nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi ngây ngốc một hồi lâu, thầm nói trong viện Hải Đường chỉ có Hải Đường, không có hoa quế, tâm ma của nàng sao có thể là mùi hoa quế chứ?
Lý Bất Ngôn thấy hai người đều không có phản ứng, dứt khoát nặn nụ cười khô khan với lão hòa thượng.
"Đại sư, đại thần, thần tiên..."
Nàng hít sâu một hơi, quyết định học chiêu mặt dày vô sỉ của tiểu Bùi gia.
"Ngài đã nhìn ra tâm ma của nàng, không thể thuận tay giúp nàng giải luôn sao?"
Lão hòa thượng nhướng mày, trừng mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đồ đệ, lộ ra một biểu cảm rất tủi thân.
Quả nhiên, thật vô liêm sỉ!
Đồ đệ ho khan, trầm ổn nói: "Sư phụ ta đã nói rồi, người xuất gia không can thiệp vào nhân quả của người khác."
Lý Bất Ngôn: "Vậy ai giúp nàng giải?"
Hư Vân liếc qua Lý Bất Ngôn, Bùi Tiếu, Tạ Tri Phi, cuối cùng chắp tay lại.
"A Di Đà Phật!"
Hắn có ý gì?
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thời nghĩ đến... Chúng ta giải???
Danh Sách Chương: