Tin tức trên sân khấu, không ngừng truyền tới hai nhà thủy tạ.
Một nơi, là tiếng cười nói vui vẻ.
Một nơi khác, là trầm mặc không nói gì.
“Vị cuối cùng, Trúc Hương cô nương.”
Trúc Hương mặc áo trắng đi ra, không ai biết lúc này tim nàng đập rất mạnh, bắp chân lại càng co quắp.
Nàng đi tới trước bàn sách, đứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau màn.
“Đã hai lượt rồi, sao tiểu nương tử này còn chưa có thơ?”
“Tiểu nương tử là sợ thơ làm không tốt, sợ bị đám người đọc sách chúng ta chê chứ gì!”
“Cho nên mới nói, đám người các ngươi lo tích chút khẩu đức đi.”
“Tiểu nương tử đừng sợ, phía trước chúng ta cũng không chê, người đọc sách đối xử bình đẳng, ngươi không được hoa khôi thì cũng được bảng nhãn mà.”
Trúc Hương xoay người, hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ nhắn nhấc bút lên viết chữ…
Bùi Tiếu tự rót cho mình một chén rượu: Huynh đệ, tài nghệ không bằng người, uống rượu đi, đừng nghĩ nữa.
Tạ Tri Phi một ngụm uống cạn: Vẫn phải ngẫm lại, lát nữa an ủi Hoài Nhân và đại ca ta như thế nào đây.
Bùi Tiếu xem thường: Còn an ủi ư, chẳng bằng một nữ nhân, mất mặt chết đi!
Tạ Tri Phi vươn một nắm đấm to bằng bao cát: Có tin ta đánh ngươi không.
Bùi Tiếu lại liếc hắn một cái: Ngươi còn có mặt mũi đánh ta sao? Tạ phủ là gia đinh thi lễ, chỉ mình ngươi là tên võ phu? Sao không lo học thơ từ ca phú đi?”
Tạ Tri Phi khinh thường: Bùi gia là thế gia y dược, chẳng phải còn có một nghịch tử như ngươi sao?
Ánh mắt hai người mắng nhau một hồi lâu, sau lại đồng thời thở dài một hơi, đồng thời đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương.
Ca ca thì đừng nói đệ đệ, hòa nhau nào!
“Mau xem kìa, Trúc Hương tiểu nương tử viết xong rồi.”
"Người xướng thơ đâu!”
Thư sinh xướng thơ chậm rãi đi tới gần, hắng giọng: “Thấm viên xuân - tuyết.”
Hả?
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngẩng đầu, nhìn lên sân khấu.
Không đúng, Hoài Nhân và đại ca hình như đâu phải viết như vậy.
“Bắc quốc phong quang, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay.”
Thư Sinh trong lòng rúng động, trước mắt dường như xuất hiện một vùng đất trời mênh mông.
Hai chữ Bắc quốc rất có cảm giác phóng khoáng cổ xưa tang thương, bắt đầu tương đối khá.
“Thế núi rắn lồng, non hình voi chạy, muốn đọ với trời cao.”
Thư Sinh cả kinh.
“Trường Thành đối chiến với sông lớn, rậm rạp đối chiến với bạt ngàn, rộng rãi cỡ nào, khí thế làm sao?”
Điểm kỳ diệu là một câu cuối cùng "Muốn đọ với ông trời”, nếu như câu này là bút tích của nam tử, vậy thật sự là bút tích của thần rồi.
Nam tử chí khí cao, hoài thiên hạ, lúc còn trẻ ai không muốn so tài cao thấp với ông trời chứ.
Lúc này, sắc mặt đám thư sinh phía dưới cũng đã thay đổi.
Ai uống rượu thì đặt ly rượu xuống.
Ai dùng bữa thì ném đũa xuống, trong lòng đều đang nói một câu: Tiểu nương tử này muốn cùng so cao thấp với ông trời sao?
Quả thực là cực kỳ cuồng vọng.
“Ngày trong trẻo, ngắm điểm hồng tuyết trắng, xinh đẹp yêu kiều.
Giang sơn đẹp đẽ biết bao, làm ngất ngây vô số anh hùng.”
Thư Sinh đọc đến đây, môi run rẩy, tay run rẩy, cả người đều run rẩy.
Giang sơn như họa, quyền lực như họa.
Các tướng sĩ vì mảnh giang sơn này, đẫm máu chiến đấu hăng hái.
Các văn thần vì triều đình này, vượt mọi chông gai.
Thư Sinh cơ hồ là vừa lăn vừa bò lên tới trên sân khấu, đứng lại trước mặt quyển trục, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như sói.
“Đáng tiếc Tần Hoàng Hán Vũ, kém phần văn nhãl Đường Tông Tống Tổ, thiếu vẻ thanh tao.
Một đời kiêu hùng, Thành Cát Tư Hãn, chỉ biết giương cung bắn đại điêu.”
Hai câu này, thay vì nói là từ, không bằng nói là búa, rầm rầm lay động từng sợi thần kinh của các thư sinh.
Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tống, Tống Tổ, Thành Cát Tư Hãn…
Những người này đều là đế vương, là đế vương minh quân không dậy nổi, tiểu nương tử này lại còn dám nói ra thiếu sót của hoàng đế?
Điên rồi!
Điên rồi!
Điên rồi!
“Còn đâu nữa? Điểm mặt phong lưu thử, còn phải xem đương thời!”*
*Bài thơ thấm viên xuân-tuyết của mao chủ tịch, bản dịch của Langxettu ở thivien.net
Một chữ cuối cùng hạ xuống, các Thư Sinh quỳ rạp xuống đất, hai hàng lệ nóng tràn mi.
Đều đã qua rồi, mấy nhân vật phong lưu, còn nhìn sáng nay?
Mấy nhân vật phong lưu, phải xem đương thời?
Phải nhìn xem đương thời?
Các vĩ nhân xưng hùng một đời, đều đã về cát bụi, đã tan thành mây khói.
Mà các anh hùng có thể kiến công lập nghiệp thời nay, phải xem Hoa quốc của chúng ta bây giờ, những người con người cháu của Viêm Hoàng trên mảnh đất này.
Đây là tấm lòng như thế nào?
Đây là khí cốt ra sao?
Đây là ngạo khí gì?
Yên tĩnh như chết.
Yên tĩnh đến mức đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Bùi Tiếu nhìn đám thư sinh trợn mắt há hốc mồm xung quanh, dùng cánh tay chạm vào Tạ Tri Phi: “Ta nổi da gà rồi, ngươi thì sao?”
Tạ Tri Phi: "Ta cũng dậy.”
Bùi Tiếu: "Hình như ta hơi kích động, còn ngươi?”
Tạ Tri Phi: "Tôi cũng thế.”
Bùi Tiếu: "Ta không chỉ hơi kích động, ta còn muốn quỳ như đám thư sinh kia.”
Tạ Tri Phi: "Ta cũng muốn.”
Rào một tiếng…
Ba chữ “Ta cũng muốn" bao trùm trong tiếng vỗ tay như sấm, những thư sinh kia như là đột nhiên bừng tỉnh lại.
“Thơ từ hay lắm!”
Thiên cổ tuyệt xướng, thiên cổ tuyệt xướng!
Trước không có ai, sau cũng không có người nào.
Lúc này, cũng không biết ai đột nhiên dẫn đầu hô một tiếng: "Nàng mới xứng làm hoa khôi!”
Một tiếng phát ra làm gợn lên ngàn tầng sóng, tất cả thư sinh ồn ào đứng dậy, vung tay hô to với Trúc Hương trên sân khấu.
Hoa khôi!
Hoa khôi!
Hoa khôi!
Trúc Hương chưa trải qua trường hợp này bao giờ, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lại theo bản năng nhìn về phía sau màn.
Sau tấm màn, Lý Bất Ngôn ôm ngực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô biên vô hạn kia, vẫn là dáng vẻ lưu manh kia.
Ta đã nói gì nào, chuyện này đối với nương ta thì chỉ là chuyện vặt!
Trong tiếng hoan hô, có hai nam tử ngồi trong góc vừa uống rượu, vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Màn này khiến ta nhớ đến chuyện hai mươi mấy năm trước.”
“Ta còn nhớ nè, tiểu nương tử kia cũng nhờ vào một bài thơ đoạt danh hiệu hoa khôi.”
“Ngươi còn nhớ bài thơ đó không?”
"Đương nhiên là nhớ, còn thường xuyên lấy ra thưởng thức, cũng là vị tài nữ giỏi giang!”
“Ta lại có ấn tượng sâu sắc đối nét chữ Sấu Kim kia hơn, như là khắc ở trong đầu ta vậy.”
“Đúng rồi, tiểu nương tử kia tên là gì nhỉ?”
“Hình như gọi là Thệ Thủy.”
“Đúng vậy, là cái tên này.”
Bên cạnh, Tạ tam gia và Tiểu Bùi gia dựng tóc gáy.
Tiểu Bùi gia trợn tròn mặt: Ngũ Thập, người có nghe thấy không, thể Sấu Kim đó?
Tạ tam gia: Tổ tông, có nghe thấy không, hai mươi mấy năm trước?”
Oa ha ha!
Cố ý ươm hoa hoa ủ rũ, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
“Đã qua nhiều năm như vậy, thật muốn nhìn lại nét Sấu Kim của Thệ Thủy cô nương.”
“Đơn giản thôi, tìm chủ nơi này đi, nghe nói mỗi lần tuyển được hoa khôi, giáo phường ti đều sẽ cất giữ mực bảo.”
Con ngươi Tiểu Bùi gia xoay chuyển: Tạ Ngũ Thập, ta có một ý định xấu xa.
Tạ Ngũ nhìn hắn: Tổ tông, ta cũng có.
Tiểu Bùi gia cắn răng: Ngươi nói xem, có làm hay không?
Đôi mắt hoa đào của Tạ Ngũ Thập nhướng lên: Con bà đó làm chứ!