Giữa quý phụ và ni cô, cách nhau một vùng biển sâu.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong vùng biển sâu này, thứ có thể nối hai thứ này lại với nhau.
Mà chuyện sóng to gió lớn kia, có lẽ chính là tâm ma của Tĩnh Trần.
Trong phòng có động tĩnh, Yến Tam Hợp phút chốc chợt hoàn hồn.
Lý Bất Ngôn gần như nhào tới: “Tam Hợp, không ngờ Nhị gia lại là loại người như vậy.”
“Loại người nào?” Lý Bất Ngôn dăm ba câu kể lại đại khái.
Yến Tam Hợp nghe xong, hồi lâu mới nói: "Ân oán là chuyện của bọn họ, chúng ta vẫn giống như trước, không cần lạnh, cũng càng không cần nóng. Đúng rồi, trong tay còn bao nhiêu bạc?”
"Sao lại hỏi chuyện này?” Lý Bất Ngôn tò mò: “Ngươi chỉ biết kiếm bạc, bạc có bao nhiêu, tiêu thế nào chưa bao giờ hỏi mà.”
“Ra ngoài thuê nhà ở đi.”
“Đây là muốn dọn ra ngoài sao?” Lý Bất Ngôn cười dài nói: "Không sợ lão phu nhân và lão gia chạy tới khóc với ngươi sao?”
“Chuẩn bị trước đi.” Yến Tam Hợp: "Chờ tâm ma của Tĩnh Trần giải xong thì chúng ta chuyển đi.”
Quan trọng nhất là, nàng đồng ý điều tra vụ án Trịnh phủ, vụ án này một khi điều tra, thì nói không chừng sẽ làm liên lụy đến Tạ phủ.
Nàng là người như thế, người khác có thể nợ nhân tình của nàng, nhưng nếu nàng nợ nhân tình của người khác thì sẽ thấy bất an!
“Bạc đủ rồi.” Lý Bất Ngôn thấp giọng nói: “Chưa dùng được bao nhiêu, chúng ta cứ mua cái nhà nhỏ một chút, hai cửa ra vào, rồi mua mấy nha hoàn sai vặt hầu hạ.”
Yến Tam Hợp dốt đặc cán mai đối với những tục vật này: “Ngươi quyết định đi!”
"Đúng rồi, ta vừa mới đi qua viện Thế An, vốn định nói vài câu với Tam gia, ngươi đoán xem thế nào đi?”
“Thế nào?”
Tam gia tốt của chúng ta lại đi Câu Lan nghe nhạc rồi.
Lý Bất Ngôn đưa tay nâng cằm: “Ta thật không rõ, hắn là nhịn mấy ngày chịu không nổi, hay là cố ý diễn kịch cho người khác xem?”
“Diễn kịch cho người khác xem là thứ nhất, thứ hai là… Yến Tam Hợp cười hờ hững: "Cũng cần an ủi trái tim bị tổn thương của Bùi đại nhân.”
……
Bùi đại nhân trái tim bị tổn thương không chỉ cần Tạ tam gia an ủi, mà còn cần rượu ngon để chuốc say, đương nhiên, còn không thể thiếu mấy vị tiểu nương tử đến tiếp khách.
Lần đầu tiên trong đời động lòng với một cô nương, thế nhưng lại chứ bị môn đệ ngáng chân, cái gì mà giữ vững cao môn đại tộc, gì mà hiển hách y tộc, đối với tiểu Bùi gia bây giờ mà nói thì đều là gánh nặng.”
Liên tiếp ba ngày, Bùi đại nhân và Tạ tam gia đều say khướt ở Lệ Xuân viện.
Hai người ban ngày thì ngủ khò khò, đến đêm lại vui vẻ hoan ca, Tiểu Bùi gia và Tạ tam gia đánh bạc ở Lệ Xuân viện.
Cược gì?
Cược xem vị khách tiếp theo vào Lệ Xuân viện bước chân trái hay chân phải vào trước.
Đánh cược Lưu đại nhân có thể kiên trì vào lâu trên người tiểu nương tử.
Đánh cược tối nay Hầu thế tử tìm tiểu nương tử hay tiểu quan nhân.
Có kỳ cục không! Quá là kỳ cục!
Nhất là tam gia Tạ phủ, vết bầm nơi khóe mắt vẫn còn, nhưng mà sẹo vừa hết đã quên đau, cá mè một lứa với Từ Thịnh không còn mệnh căn kia thôi.
Đến buổi tối ngày thứ tư, hại vị lão gia Bùi, Tạ tự mình đến Lệ Xuân viện xách người về.
Nghe nói Bùi lão gia nhìn dáng vẻ phóng đãng của tiểu Bùi gia, không nhịn được mà trực tiếp tát một cái.
Tạ lão gia thì nhã nhặn hơn một chút, trói Tạ tam gia lại mang về nhà giáo huấn.
Ai nói cứ phải là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhìn hai vị gia này xem, quả thực chính là bùn loãng không trát được tường, tương lại sớm muộn gì cũng phá sạch gia nghiệp tổ tông thôi.
Tạ tam gia về đến nhà tắm rửa thay quần áo, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái chạy thẳng tới Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp đóng cửa ba ngày, đã hâm mộ hết tất cả chim bay trên trời, chuột bò dưới đất, cá bơi trong sông rồi.
Thấy Tạ Tri Phi đi nến, lần đầu tiên nàng cảm thấy mắt người này là mắt, mũi là mũi, nhìn thế nào, nhìn thế nào cũng thật thuận mắt.
Không đợi Tạ Tri Phi ngồi vào chỗ của mình, đã hỏi: "Thế nào, điều tra được gì chưa?”
Tạ Tri Phi uống rượu ba ngày liền, trong mũi toàn là mùi rượu, lúc này ngửi thấy mùi thuốc dán trên người Yến Tam, không hiểu sao lại cảm thấy thật thơm.
Hắn dịch ghế trúc về phía trước, hít sâu một hơi nói: "Những nữ tử của vương hầu tướng quân, quan lớn thương nhân cạo tóc xuất gia trong mười tám năm này ở thành Tứ Cửu có tổng cộng tám mươi sáu người.”
Yến Tam Hợp: "Nói mau đi.”
Tạ Tri Phi nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng, thấy buồn cười: “Trong tám mươi sáu người này, bốn mươi bảy người còn sống.”
Yến Tam tính toán rất nhanh: "Còn lại ba mươi chín người.”
Tạ Tri Phi: "Trong ba mươi chín người này, có chín người đã hoàn tục.”
Yến Tam Hợp: "Còn lại ba mươi người.”
Tạ Tri Phi: "Trong ba mươi người này, mười người trên năm mươi tuổi, mười người dưới bốn mươi tuổi."
Yến Tam Hợp: "Còn lại chín người.”
Tạ Tri Phi: "Trong chín người này, bảy người đều không qua đời trong năm nay.”
Yến Tam Hợp cả kinh: “Vậy còn lại hai người.”
Tạ Tri Phi: "Hai người còn lại, một người ở am Long Tuyền không ra khỏi nhà, một người ở viện Vân Tháp tránh đời.”
Yến Tam Hợp sững sờ nhìn Tạ Tri Phi, trong lòng hoàn toàn lạnh thấu.
Một lát sau, nàng cố giãy dụa: “Tam gia, ngươi có điều tra sót hay không?”
Tam gia không nói lời nào, chỉ hờ hững nhìn Chu Thanh phía sau.
Chu Thanh mở miệng: "Hồi bẩm Yến cô nương, mấy ngày nay ngoại trừ ta và người của Ngũ thành Binh Mã ti, Tam gia còn cầu xin mấy huynh đệ của Cẩm Y vệ, tuyệt đối không bỏ sót.”
Ánh mắt Yến Tam Hợp dừng ở trên người Tam gia, lộ vẻ áy náy.
Vậy là nàng phán đoán sai rồi?
Nhưng sao có thể chứ?
Biết chữ, tay trắng nõn, khí chất xuất trần, rõ ràng chỉ có người cao môn đại hộ mới có thôi.
"Vậy có khả năng, là nàng bị hưu, sau đó xuất gia?”
Tạ Tri Phi: "Trong tám mươi sáu người này, có năm người bị hưu.”
Yến Tam Hợp: "Còn có một loại khả năng, nhà Tĩnh Trần bị bãi quan, hoặc là bị xét nhà?”
Lời này khiến Tạ Tri Phi giật mình: “Có.”
“Thật không?” Ánh mắt Yến Tam Hợp phút chốc sáng lên.
“Có thật!” Tạ Tri Phi: "Khả năng bãi quan nhỏ một chút, khả năng xét nhà lớn hơn.”
Yến Tam Hợp hỏi dồn: "Ý ngươi là sao?”
Tạ Tri Phi: "Nam nhân bãi quan có nghĩa là nghèo túng, nếu nghèo túng thì dám vứt bỏ thê tử, trừ phi Tĩnh Trần là thiếp.”
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng.
“Sau khi xét nhà, nữ quyến có mấy khả năng, hoặc là cùng nhau bị xử tử, hoặc là cùng bị lưu đày, trẻ tuổi, xinh đẹp sẽ vào giáo phường ti.” Tạ Tri Phi: "Lớn tuổi thì làm nô làm tỳ, còn có một khả năng là bị người quen mua lại.”
Yến Tam Hợp chợt có cảm giác liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*): “Người quen mua lại, cùng đường, liền xuất gia làm ni?
(*)Ý là tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó. mọi người xem đây để hiểu rõ hơn ạ Điển cố thành ngữ: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” - Vạn Điều Hay (vandieuhay.org)
Tạ Tri Phi không chút do dự: "Chu Thanh?”
“Gia cứ phân phó?”
“Chuyện bãi quan, xét nhà mười tám năm trước không khó tra, Lại bộ đều có ghi chép tỉ mỉ.” Tạ Tri Phi: "Ta nhớ đại ca có một đồng môn nhậm chức ở Lại bộ, ngươi đến Hàn Lâm viện một chuyến, nhờ đại ca giúp đỡ.”
“Vâng!”
“Chờ đã, Chu Thanh.” Yến Tam Hợp gọi người lại: “Làm phiền nói với Tạ đại gia, tra luôn mấy năm trước mười tám năm trước nữa"ấy
“Yến cô nương, cần điều tra thêm mấy năm nữa?”
“Năm năm.”
“Chờ đã.” Lúc này người gọi lại là Tạ tam gia.
Tam gia quét mắt nhìn chân Yến Tam Hợp: “Lúc ra ngoài, tiện đường gọi Tạ Tiểu Hoa tới.”