Nghiêm Như Hiền là người của bệ hạ. Người này từ lúc mười tuổi đã bắt đầu hầu hạ ở bên cạnh bệ hạ, bệ hạ muốn giữ hắn một mạng, thì chẳng ai làm gì được hắn.
Nhưng tội hắn phạm, lại là tội chết phải xét nhà diệt tộc.
Thời điểm mấu chốt, Triệu Ngạn Lạc chỉ có thể trấn an đám thư sinh trước mắt: “Các vị thư sinh xin yên tâm, các ngươi cuối cùng sẽ đợi được đến ngày này.”
Lời này nói rất mơ hồ, nhưng khiến cho người ta có hi vọng.
Thư sinh mặt vuông kia quỳ xuống với Thái tử, dập đầu ba cái rất khí phách.
Triệu Ngạn Lạc khẽ gật đầu: "Chỉ huy sứ binh mã ti ngũ thành đâu?”
Tạ Tri Phi bị điểm danh, không thể không tiến lên một bước: "Điện hạ, có thần!”
“Đưa người bị thương đến y quán chữa trị, sơ tán thích đáng đám người, không được xung đột nữa.”
“Vâng!”
“Dương đại nhân.”
Dương Nhất Kiệt tiến lên nói: "Điện hạ?”
Triệu Ngạn Lạc lại thản nhiên liếc hắn một cái: “Những người đứng ở đây, đều là trụ cột quốc gia tương lai của Hoa quốc ta, Dương đại nhân về sau làm việc không được lỗ mãng.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt các thư sinh nhìn thái tử cũng nóng lên.
Dương Nhất Kiệt che giấu sát khí trong mắt, khom người nói với Thái tử: "Thần, biết tội.”
Một hồi vốn xung đột sắp máu chảy thành sông, được hóa giải ngay nhờ hai ba câu của thái tử.
Đúng lúc này thân vệ phủ Thái tử chạy tới, bọn họ vây quanh Thái tử rồi che chở người lên xe ngựa.
Bánh xe vừa khởi động, Tạ Tri Phi đã tìm Yến Tam Hợp trong đám người.
Yến Tam Hợp không khó tìm.
Vóc dáng cô mảnh mai, cũng không mặc nho sam, chỉ liếc mắt đã thấy.
"Các huynh đệ binh mã ty vội hành động, đưa người bị thương đến y quán, những người còn lại đều giải tán nhà đi, nghĩ đến cha mẹ huynh đệ, thê tử nhi nữ trong nhà.”
Hắn vừa nói, vừa đẩy Thư Sinh qua một bên đi về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhìn thấy người này, không tự chủ được lui về phía sau một bước, có xúc động muốn co cẳng bỏ chạy.
Đáng tiếc có thể chạy đi đâu được?
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ đến gần, nhìn tay người nọ túm lấy gáy áo nàng, sau đó, xách nàng như xách gà con tới trước mặt Chu Thanh.
“Trông nom nàng, không được để nàng rời đi một bước.”
“Tạ Tri Phi!”
“Câm miệng!” Tạ Tri Phi nặn hai chữ từ trong kẽ răng, lại giận không kềm chế được nói: "Nhìn xem ngươi đã thành ra cái dạng gì rồi đí?”
Dạng gì, không phải chỉ là bị ướt thôi sao?
"Tên phá đám kia đâu? Đi đâu rồi?"
Hắn không đành lòng đánh mắng muội muội nhà mình, nhưng phải kiếm tên phá đám kia ra trút giận.
Ánh mắt Tạ Tri Phi như phun lửa, tìm người xung quanh một vòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Lý Bất Ngôn đâu, tức đến không chịu nổi.
“Hôm nay nếu ta tha cho nàng thì Tam gia ta sẽ tự móc hai mắt ủ rượu cho các ngươi uống.”
"Ngũ Thập, Ngũ Thập, ngươi muốn dùng cái gì ủ rượu uống?"
Một con gà luộc ướt sũng khác đẩy từng tên thư sinh ra,gian nan đi tới: “Nương ta ơi, thế đạo gì đây, sao đám thư sinh này cũng dám…”
“Ngươi cũng câm miệng cho ta.” Tạ Tri Phi chỉ cần nghĩ đến cây thương phía sau Yến Tam Hợp, thì chẳng thể đè nén lửa giận được: “Tên phá đám kia đâu?”
Tiểu Bùi gia chỉ về phía sau.
Tạ Tri Phi thô lỗ đẩy Tiểu Bùi gia sang bên, bước tới trước mặt Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn vừa gương mặt hung ác của người, này, trong cái khó ló cái khôn.
“Tiểu thư phát hiện Thư Sinh tụ tập, bảo ta lập tức đi thông báo cho ngươi, sợ ngươi không giữ được mũ ô sa mới trên đầu.”
Tạ Tri Phi dừng chân trái.
“Ta đã vội đi hỏi người của Binh Mã ty.”
Tạ Tri Phi dừng chân phải.
“Lại dầm mưa to chạy về nhà.”
Hai chân Tạ Tri Phi đều dừng lại.
“Biết Tam gia rời đi, lại cưỡi ngựa chạy tới, nửa đường gặp được Tiểu Bùi gia, đến bây giờ còn chưa thở nổi một hơi.”
Lý Bất Ngôn nhìn Tạ Tri Phi: “Nghe nói Tam gia muốn tự móc mắt mình ủ rượu cho chúng ta uống? Được, ta đang muốn uống một ly đây.”
Trên đời này không phải gió đông áp đảo gió tây, cũng là gió tây áp đảo gió đông.
Tạ Tri Phi: "Lý...”
“Làm phiền Tam gia đừng nói chuyện với ta.” Lý Bất Ngôn ngẩng đầu cười gằn một tiếng: "Nam nhân nói chuyện với ta, không may mắn.”
Tạ Tri Phi: "...”
Tiểu Bùi gia cực kỳ hả hê khi người gặp họa: Ngũ Thập nhà ta thành ôn thần rồi!
Yến Tam Hợp đi tới ngăn Lý Bất Ngôn dọa người: “Đều trở về đi, ta có chuyện muốn nói.”
Trong đầu Tạ Tri Phi lập tức nảy ra một ý nghĩ: "Chuyện có...”
“Đúng!”
Một chữ này khiến cho trái tim tất cả mọi người đều nhảy dựng lên, nhất là Tạ Tri Phi.
"Các ngươi về trước đi, nơi này ta còn phải xử lý, giúp ta chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ, hắt xì...”
“Ta đi với Ngũ Thập.” Tiểu Bùi gia vừa nghe huynh đệ hắt xì, lại lo lắng: “Chúng ta cùng xử lý.”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, lại nhìn Tiểu Bùi gia, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Bất Ngôn, chúng ta đi.”
...
Lúc trở lại phủ, mưa vẫn rơi.
Yến Tam Hợp lau khô tóc, ăn xong hai chén cháo, thì bọn Tạ Tri Phi mới trở về.
Uống một chén canh gừng trước, rồi đi tắm rửa thay quần áo dùng cơm..
Sau một hồi bận rộn, tất cả mọi người đều ngồi vào phòng khách nhỏ, Yến Tam Hợp bảo Thang Viên đóng cửa lại, canh giữ ở cửa sân, đừng để bất cứ kẻ nào xông vào.
Trạch viện, chủ tử hạ nhân tổng cộng không có mấy người, làm gì có người nào không biết sống chết xông vào phòng khách nhỏ chứ?
Tất cả mọi người đều tự hiểu: Điều này có nghĩa là lời Yến Tam Hợp sắp nói, cực kỳ quan trọng.
Yến Tam Hợp không vội nói chuyện, mà đi qua đi lại trong phòng khách hai vòng, mới nói: "Vụ án Đường Kỳ Lệnh, quả thực là án oan.”
Một câu nói khiến mọi người biến sắc.
“Minh Đình.” Yến Tam Hợp điểm danh tiểu Bùi gia: "Nếu hắn là người ra đề thi khoa cử, thì hắn sẽ sợ gì nhất?”
“Ta...” Tiểu Bùi gia nghẹn lời một hồi lâu: “Sợ bài thi không có tiêu chuẩn, sợ...”
“Sợ đề thi bị tiết lộ.” Hoàng Kỳ xen vào một câu.
“Đúng, đúng, đúng, sợ...” Bùi Tiếu bỗng nhiên vỗ đùi: "Ta biết rồi, Đường Kỳ Lệnh sẽ không tự trộm, hắn cần mặt mũi.”
“Hắn là thái sư của thái tử, đã là người đứng trên đỉnh Thanh Vân rồi.” Yến Tam Hợp chuyển ánh mắt về phía Tạ Tri Phi: "Ta và Bất Ngôn hôm nay đến nhà Nghiêm Như Hiền, cố ý đi xem chỗ ngày xưa Đường Chi Vị nghe kịch, đó là một hí lầu hai tầng.”
Tạ Tri Phi một mặt cảm thấy an ủi, ít nhất nàng đã thẳng thắn nói ra hành tung với mình.
Mặt khác lại hơi tức giận, tòa nhà bị phong tỏa cũng dám xông vào, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?
“Người có thể dựng sân khấu kịch ở hậu hoa viên thì sẽ không thiếu bạc.” Yến Tam Hợp xoay người, nhìn bóng đêm vô tận: "Cho nên nguyên Đường Kỳ Lệnh gian lận khoa thi vì tham tiền là không thành lập.”
Bóng đêm phác họa ra cái cổ thon dài của Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi nhìn vào vết bầm tím trên cổ kia, không dời mắt được.
"Vậy ai muốn hãm hại hắn?"