Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 505: Âm giới
Chu lão đại không nhìn Lý Bất Ngôn mà nhìn thẳng Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương, tất cả gia chủ Chu gia đời nào cũng muốn bảo vệ cho già trẻ trong nhà được bình an, đây là trách nhiệm trên vai ta, nhất định phải làm, ta..."
Hắn nghiến răng nói: "Trong nhà không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nữa."
Yến Tam Hợp nhìn thấy hắn gầy đến mức chỉ còn trơ lại bộ xương, buông lại hai câu, sải bước ra khỏi viện.
"Theo ta!"
Sắc mặt Chu Viễn Mặc thả lỏng, liếc nhanh lão nhị, vội vàng đi theo.
Chu lão nhị không dám chần chừ nửa khắc, xoay người nói với Chu Vị Hi: "Muội qua viện của Tam tẩu coi giúp ta, ta ở đây với mẫu thân."
"Vâng."
"Có việc gì phái người tới báo tin."
"Muội biết rồi, nhị ca!"
Nam nhân, mỗi người đều là một ngọn nến, không thắp thì không sáng.
Lý Bất Ngôn chửi thầm một câu, đang định nhấc chân lên thì chân đột nhiên chùng xuống, cúi xuống nhìn thấy chân mình đang bị tiểu Bùi gia ôm chặt.
"Lý đại hiệp, ta đi cùng với ngươi."
Tiểu Bùi gia bày ra bộ dáng anh dũng trượng nghĩa: "Bảo vệ an nguy của Yến Tam Hợp, là trách nhiệm của ta."
Tạ Ngũ thập đã dặn dò, có chết cũng phải trông chừng.
"Ha..."
Lý Bất Ngôn đột nhiên cảm thấy nam nhân đang ngồi trên mặt đất kia có chút đáng yêu.
"Đi!"
Tay nàng dùng hết sức nhấc người lên như nhấc một con gà.
Tiểu Bùi gia đứng vững, còn chẳng dám nhìn Lý Bất Ngôn một cái: Tư thế nhấc lên thế này mất mặt quá!
Đúng lúc này, một tiếng hét từ xa vọng đến...
"Bùi thái y, Bùi thái y, Bùi thái y..."
Lý Bất Ngôn và Bùi Tiếu biến sắc.
Giọng nói này là của Chu Thanh.
Sao hắn lại đến?
Không phải đang làm việc ở nha môn cùng Tạ tam gia sao?
Còn nữa, gọi gấp gáp như vậy là để làm gì?
Lý Bất Ngôn thi triển khinh công, một lát sau đã đứng trước mặt Chu Thanh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không xong rồi, Tam gia vừa vào Chu phủ thì đột nhiên ngất đi."
"Không phải chứ."
Sau lưng Lý Bât Ngôn toát ra một tầng mồ hôi: "Chu lão gia còn muốn hại cả Tam gia sao?"
Chu Thanh còn chưa kịp hỏi "lời này có ý gì" thì "vèo" một cái, một bóng người đã lóe lên nhanh như tia chớp.
Bóng người đó vừa chạy vừa hét.
"Cha, cha ruột của con ơi, Tạ Ngũ thập không xong rồi, cha phải đi cứu hắn trước!"
Vào thời điểm mấu chốt, Lý Bất Ngôn vẫn bình tĩnh, đừng nói là cha đẻ hay Bồ Tát ruột, thần tiên ruột cũng chẳng thể phân thân cứu chữa.
"Chu Thanh, đưa Tam gia vào trong viện của Tam thiếu phu nhân, ta đi gọi Tam Hợp đến."
Chu Thanh vẫn chưa biết Chu phủ xảy ra chuyện gì, hỏi: "Bùi thái y đâu?"
"Đang ở trong viện của Tam thiếu phu nhân."
Lý Bất Ngôn đã bay ra được hơn mười trượng, quay đầu lại vẫn thấy Chu Thanh ngây ra thì tức giận bừng bừng.
"Còn ngây ra đó làm gì, nhanh lên!"
Loạn rồi!
Loạn hết rồi!
Loạn con bà nó hết cả rồi.
......
Yến Tam Hợp đã tới cửa hầm băng, đang định bước xuống cầu thang thì nghe thấy Lý Bất Ngôn gọi nàng, nàng dừng chân, xoay người.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tam Hợp."
Lý Bất Ngôn hít một hơi nói: "Tạ tam gia vừa bị ngất."
Mặt Yến Tam Hợp cứng đờ: "Nguyên nhân là gì?"
Lý Bất Ngôn: "Không rõ, Chu Thanh nói rằng vừa vào cửa Chu gia thì tự nhiên ngất đi, không biết có phải Chu lão gia..."
"Không thể nào."
Yến Tam Hợp: "Bát tự của Tạ Tri Phi và Chu lão gia không liên quan, tuyệt đối không phải là do Chu lão gia..."
"Nhỡ may..."
Lý Bất Ngôn liếc Chu Thanh: "Chu lão gia người này không phân rõ phải trái đúng sai, cũng không biết đâu được."
Chu lão đại vốn muốn nói: "Vớ vẩn, cha ta là người thấu tình đạt lý nhất", nhưng thấy vẻ mặt của Yến Tam Hợp, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
Mí mắt Yến Tam Hợp rũ xuống, suy nghĩ một lúc, quả quyết nói.
"Không có gì là phải trái đúng sai, huống chi là thấu tình đạt lý, Tam gia bị ngất nhất định là vì nguyên nhân khác. Bất Ngôn, ngươi đi trông Tam gia; Chu Viễn Mặc, chúng ta xuống dưới."
"Tam gia có gì mà phải trông, trái phải đã có Chu Thanh và tiểu Bùi gia rồi."
Lý Bất Ngôn nào dám để một mình Yến Tam Hợp và Chu lão đại xuống hầm băng: "Ta đi đầu, ngươi theo phía sau."
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu với Lý Bất Ngôn, theo sát sau nàng.
Chu lão đại nhìn theo bóng lưng nàng, hít sâu một hơi.
Vừa rồi hắn đứng bên cạnh Yến Tam Hợp, rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng khi Lý Bất Ngôn nói Tam gia bị ngất.
Sự lo lắng thoáng qua, nhanh chóng được thay thế bằng sự bình tĩnh.
Nha đầu này thật sự bình tĩnh!
Đến lúc này, Chu Viễn Mặc mới thật sự nhìn Yến Tam Hợp bằng con mắt khác.
Hắn vội đi theo, đến bậc thang đầu tiên, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Yến Tam Hợp lúc này đã ở trong hầm băng.
Chu lão gia vẫn nằm thẳng trên tấm phản, nhưng khác với ngày hôm qua, khí đen trên mặt dường như dày thêm một tầng.
Hơn nữa...
"Yến, Yến cô nương, hôm qua lúc chúng ta tới, mắt cha ta rõ ràng đã..."
Chu lão đại không thể nói được nữa, cánh tay thõng xuống bên người khẽ run lên.
Mắt rõ ràng đã nhắm, bây giờ lại mở ra, hơn nữa lại mở rất lớn, con ngươi dường như sắp lồi hết ra ngoài.
Sao lại thế này?
Không đúng!
Chu lão đại rùng mình một cái.
Khóe mắt của cha có thứ gì đó chảy xuống, không phải nước mắt, nước mắt trong suốt, nhưng thứ đang chảy ra từ mắt ông là...
Nước mắt đen!
Thần kinh vốn đã mỏng manh của Chu lão đại đột nhiên suy sụp.
Hắn gần như lao đến cái xác, run rẩy đưa tay ra, muốn lau khóe mắt cha mình.
"Đừng động vào!"
Yến Tam Hợp vội sải bước qua, hất tay Chu lão đại ra: "Đừng đụng vào!"
Chu lão đại thất thần quỳ xuống đất, tay giữ tấm phản, yếu ớt nói: "Yến cô nương, đây là chuyện gì vậy?"
Yến Tam Hợp đột nhiên không nói nên lời.
Vì nàng chưa bao giờ thấy.
Hắc lệ, có nghĩa là thương tâm, cũng có nghĩa là có oan tình.
Lẽ nào...
Chu Toàn Cửu vẫn còn lời chưa nói với nàng?
Yến Tam Hợp đau lòng, lấy chiếc khăn tay trong ngực ra, lau sạch từng ngón tay, rồi đặt tay lên trên mặt Chu lão gia.
Màn sương đen lập tức cuộn lên, một lần nữa nuốt chửng nàng.
Gần như cùng lúc đó, Lý Bất Ngôn đột nhiên hét lớn: "Chu lão đại?"
Yến Tam Hợp bị sương đen nuốt không sao, nhưng Chu lão đại đi đâu mất tiêu rồi?
Người đâu?
Một người sống to lù lù như thế, làm sao loáng cái đã...không thấy đâu rồi?
Lý Bất Ngôn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bàn tay cầm nhuyễn kiếm thả ra, thanh kiếm rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.
......
Lực hút quen thuộc;
Vùng đất hoang quen thuộc;
Vẫn là cây đại thụ cao chọc trời đó;
Trên cây vẫn là bầy quạ đen.
Điểm khác biệt duy nhất, khi lũ quạ nhìn thấy nàng, chúng đột nhiên vỗ cánh, như thể sắp lao tới mổ nàng.
Khi Yến Tam Hợp đang thầm kinh ngạc, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Yến cô nương."
Yến Tam Hợp quay đầu, một lúc sau mới trả lời: "Sao ngươi lại tới đây?"
Chu Viễn Mặc làm sao nói rõ được.
Hắn đang quỳ trước tấm phản của cha hắn, đột nhiên có một lực hút cực mạnh hút hắn vào, sau một trận lốc xoáy, liền đến nơi này.
"Đây, đây, là...là đâu?"
Vừa mở miệng, quanh miệng đã xuất hiện một tầng khí trắng xóa, Chu Viễn Mặc lúc này mới phát hiện mình đang run rẩy.
Lạnh quá!
Yến Tam Hợp thấy mi mắt và lông mày hắn đọng một tầng sương trắng, do dự một lát, lạnh lùng nói.
"Đây là âm giới."
Danh Sách Chương: