Tạ Tri Phi bưng chung trà lên, dùng trà che giấu cảm xúc trên mặt, nàng nhìn thấy đám thư sinh tụ tập, người đầu tiên nghĩ đến chính là mình.
Lúc đặt chung trà xuống, trên mặt hắn lại khôi phục bình thản: “Thực ra ta đã đề phòng chuyện các thư sinh gây chuyện từ sớm rồi.”
Lời này có ý ở ngoài lời, Yến Tam Hợp nghe ra được.
“Là ta xen vào việc của người khác.”
“Ta không có ý đó.” Tạ Tri Phi nhìn cổ tay mảnh khảnh đặt trên bàn: “An nguy sinh tử của ngươi quan trọng hơn chức quan của ta nhiều.”
Yến Tam Hợp chận động từ đáy lòng.
Cảm giác này đã không thể dùng từ kỳ lạ để hình dung nữa.
Rõ ràng, tránh né sự quan tâm của cô.
Rõ ràng, luôn ám chỉ mình không có cảm giác gì với cô,
Thật giống như hai mặt của chiếc khăn, một mặt thêu uyên ương quẫy nước, một mặt khác thì thêu một cây đao.
Thái độ của một người đối với một người, tại sao lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy chứ?
...
Trong lòng con người một khi có chuyện, thì chắn chắn sẽ bị mất ngủ.
Lúc này trong tay Yến Tam Hợp dù có cầm thêm mười cái khăn, thì Chu Công cũng chẳng tới dẫn nàng đi.
“Đừng có lật nữa, tiểu thư của ta.”
Lý Bất Ngôn buồn ngủ đến mức hai mắt không mở ra được: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cẩu nam nhân đến, lấy gậy đánh chó hầu hạ, nữ nhân đứng đắn ai lại mất ngủ vì nam nhân!”
Yến Tam Hợp tức cười, dùng chân đá mông nàng: “Ta đang nghĩ đến Lục Thời.”
“Lục Thời cũng là nam nhân mà, cũng có thứ hàng hai lạng thịt đi.” Lý Bất Ngôn ngáp một cái: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Yến Tam Hợp chợt không rõ "thứ hàng hai lạng kia" là cái gì, chờ hiểu được thì mặt đã đỏ lên, lại duỗi chân đá Lý Bất Ngôn một cái.
Chân chợt khựng lại.
Đúng vậy, Lục Thời là nam nhân, là nam nhân thì sẽ có thất tình lục dục.
Giống một thái giám như Nghiêm Như Hiền, còn kiều thê mỹ thiếp một đống, vì sao Lục Thời lại biến mình thành người cô độc như thế?
Vì công việc Ngự Sử ư?
Hay muốn lưu danh sử sách?
Nhưng nam nhân từ xưa đến nay danh lưu sử sách, đều có để cho hai lạng thịt kia nhàn rỗi đâu!
Cho dù là một đời kiêu hùng như Ngô Quan Nguyệt, được dân chúng kính yêu đến tận trái tim thì cũng không kiềm chế được tình cảm nam nữ.
Đây lại là một điểm kỳ lạ!
...
Viện khác.
Tiểu Bùi gia nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.”
Tạ Tri Phi và hắn nhìn nhau hồi lâu, lặng lẽ bại trận.
“Ta chỉ dặn nàng không được hành động thiếu suy nghĩ, đừng đưa mình vào chỗ nguy hiểm, từ từ rồi nghĩ cách.”
“Lời này tại sao không thể nói trước mặt chúng ta?”
“Nói một mình, có thể hiện ra tầm quan trọng của việc này. Nha đầu kia không sợ trời, không sợ đất, ngươi cũng không phải không biết.” Tạ Tri Phi dùng lòng bàn tay che mắt, mệt mỏi nói: "Ngươi dám nghĩ, hôm nay nàng trà trộn vào đám thư sinh gây chuyện đó không.”
Tiểu Bùi gia nói giúp người trong lòng: “Lá gan không lớn, thì không hóa được niệm, không giải được ma!”
“Cho nên ta mới phải cảnh cáo nàng!” Tạ Tri Phi không kiên nhẫn lật người vào trong: “Ngủ, ngủ.”
“Trong Cẩm Y Vệ, không phải ngươii có một bó huynh đệ sao?” Tiểu Bùi gia ngủ không được.
Hắn không chỉ muốn nói giúp người trong lòng, còn phải nghĩ cách giúp nàng: “Bỏ chút bạc để bọn họ dàn xếp, xem có thể gặp Lục Thời một lần hay không.”
Tạ Tri Phi ngồi dậy, dí tay vào cái tên đang ngồi trên giường quý phi một cái: “Nhét hết mấy chủ ý ôi thiu của ngươi về đi, lúc này đang là thời điểm quan trọng, đừng nói bỏ tiền, dù có dùng dao thì cũng không được!”
“Không được thì không được, hung dữ gì chứ!” Tiểu Bùi gia ngáp một cái,nước mắt ứa ra: “Nếu còn không được nữa thì cũng chỉ có thể tung lời đồn, nói Lục gia có quỷ quái gây sự, kéo hòa thượng Tăng Lục Ti của ta qua làm lễ, để Yến Tam Hợp giả trang thành tiểu hòa thượng đi vào.”
Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!” Tạ Tri Phi trùm chăn lên đầu.
Không để ý tới người này nữa.
...
Cung Đoan Mộc.
Triệu Diệc Thời đỡ tay Thẩm Trùng, bước xuống xe ngựa, Nghiêm Hỉ khổ sở đợi nửa ngày bung dù vui vẻ chạy tới.
“Điện hạ, thái tử đang chờ ngài ở thư phòng, bảo ngài về rồi thì đến một chuyến.”
Đuôi lông mày Triệu Diệc Thời không nhúc nhích, chỉ là ngón tay đặt sau lưng bấm lại.
“Biết rồi.”
Nghiêm Hỉ đưa ô cho Triệu Diệc Thời, ân cần nói: "Điện hạ ngài đi theo ta, cẩn thận dưới chân.”
“Đưa ô cho Thẩm Trùng, kêu hắn về trước đi.”
Nghiêm Hỉ dừng chân, vội giao đèn lồng cho Thẩm Trùng, cung kính lui đến bên cạnh: “Vâng!”
Triệu Diệc Thời lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Nghiêm Hỉ lặng lẽ nhấc mí mắt lên, nhìn hai bóng dáng đi càng lúc càng xa, bỗng nhiên giơ tay lên, vả mạnh vào miệng mình một cái.
Này thì miệng tiện, còn xin điện hạ biện hộ cho Nghiêm Như Hiền, lần này thì tốt rồi, đến mình cũng xui xẻo theo.
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Diệc Thời bước vào hành lễ với người phía sau thư án.
Triệu Ngạn Lạc ngẩng đầu, nói: "Vụ án điều tra thế nào rồi?”
Triệu Diệc Thời: "Chuyện này liên lụy quá nhiều người, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì.”
Triệu Ngạn Lạc: "Hôm nay Thư Sinh gây sự, ngươi thấy thế nào?”
“Đến quá nhanh, nhân số còn đông, chọn địa điểm trùng hợp, không phải việc mà mấy tên thư sinh có thể làm được.”
Thái tử đi ra khỏi cửa, Triệu Diệc Thời vẫn không đi theo ra ngoài, chỉ lẳng lặng lắng nghe sau cánh cửa.
Dù Chu Thanh không đến đưa tin, hắn cũng có thể nghĩ ra được điểm kỳ lạ trong việc này.
“Phụ thân, sau lưng chắc chắn có người đang âm thầm trợ giúp.”
Triệu Ngạn Lạc cười gằn, da mặt trắng nõn run lên: “Có thể thấy được hoàng thúc của ngươi ở kinh thành có không ít nhân mạch.”
“Không chỉ có nhân mạch nhiều, tâm tư cũng rất độc ác. May mà phụ thân xử lý thỏa đáng, nếu không...”
"Hắn chẳng cho ta sống tốt nổi một ngày!” Triệu Ngạn Lạc gõ ngón tay lên thư án: "Âm thầm điều tra một chút đi, mượn cơ hội này thanh lý một chút.”
Lời này khiến Triệu Diệc Thời vô cùng kinh hãi.
Tính cách phụ thân cũng khoan dung nặng nề như thân hình hắn, số lần chủ động ra tay có thể đếm trên đầu ngón tay, rất hiển nhiên rằng, cục diện đêm nay khiến ông có điều xúc động.
Nghĩ mà sợ, lỡ như trong thư sinh có người khác trà trộn vào, lại lỡ như Dương Nhất Kiệt kia không quan tâm... Lại là một cục diện khác.
“Phụ thân yên tâm, con sẽ âm thầm điều tra rõ ràng.”
“Đỗ Kiến Học thân là đương nhiệm Lễ bộ thượng thư, ngươi nói lần này có cần…”
“Phụ thân.” Triệu Diệc Thời lập tức ngắt lời: "Vụ án này bệ hạ cực kỳ để ý, trước khi có chứng cứ xác thực, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh dẫn lửa thiêu thân.”
Hắn lại nói tiếp: “Nhi tử sẽ làm cho người âm thầm quan sát, có thể làm đến được chức quan như hắn thì có ai chùi sạch hết mông.”
“Ừ.” Triệu Ngạn Lạc hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Ngươi đoán xem bệ hạ có bảo toàn được Nghiêm Như Hiền hay không?”
“Trước khi Thư Sinh gây sự, còn hơi khó nói, sau khi Thư Sinh gây chuyện... hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!”
Triệu Ngạn Lạc đột nhiên âm trầm, miệng há ra rồi lại ngậm vào, sắc mặt lo lắng.