Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 496: Đoán mệnh
Cho dù đã qua rất nhiều năm, khi Mao thị nhớ lại đoạn gặp gỡ tình cờ này, vẫn là mặt đỏ tim đập.
Nàng nhớ rất rõ.
Hắn đứng đối mặt với nàng, xung quanh là đèn nến lung linh.
Nhưng đôi mắt hẹp dài kia, dường như còn sáng hơn cả đèn, khiến nàng nhịn không được muốn đến gần nhìn thử, xem trong đôi mắt sáng như vậy có ẩn giấu thứ gì khác không.
"Lão gia đi theo phụ thân tới thành Lạc Dương. Giao thừa năm đó, phụ thân hắn đêm xem thiên tượng, phát hiện thiên tượng phía tây bắc hơi kỳ quái, sau khi hồi bẩm bệ hạ, thì phụng chỉ tới xem thử."
Trời giáng dị tượng?
Yến Tam Hợp trầm ngâm nói: "Năm đó phía tây bắc có xảy ra chuyện gì không?"
Mao thị nhớ lại: "Mùa hè năm đó, Thát Đát xâm lược, Đại Hoa chúng ta còn đánh một trận với bọn họ, đánh thắng."
Yến Tam Hợp: "Vì sao chỉ mang theo con thứ?"
"Năm đứa con trai, lão thái gia chưa bao giờ thiên vị, mỗi lần ra ngoài mang theo một đứa." Mao thị: "Năm ấy lão gia mười lăm tuổi, đã rất thông hiểu Ngũ Hành bát quái, thiên phú cũng cao, vừa vừa vặn đến phiên ông ấy."
Yến Tam Hợp không khỏi cảm thán: "Thật đúng là số trời đã định."
Một câu số trời đã định, khiến Mao thị cảm thán vô hạn: "Cho nên nói, nhân duyên trên đời này, đều là Nguyệt lão phối sẵn, có duyên thì mới có thể ngàn dặm gặp nhau."
Bởi vì là làm việc công nên phụ tử bọn họ ở nha môn tri phủ, đại quan trong kinh thành tới, phụ thân tất nhiên phải chiêu đãi thịnh tình.
Mẫu thân biết được có một cao nhân Khâm Thiên Giám tới, buộc phụ thân mời bọn họ tới nhà làm khách.
Nàng mười tám tuổi, mặc dù nương muốn nàng ở nhà thêm vài năm, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột.
Người xưa nói rất đúng, nữ lớn không giữ được, giữ mãi sẽ thành thù.
Mẫu thân muốn mời cao nhân đến xem bói giúp nàng, xem thử chính duyên của nàng ở đâu? Khi nào sẽ đến?
Buổi tối, nàng biết được hắn sắp tới phủ làm khách, vô duyên vô cớ lại mất ngủ, một mình lật qua lật lại ở trên giường, ngủ không được lại giống như chiên trên chảo dầu.
Khuôn mặt kia, đôi mắt kia thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu.
Sao lại thế được?
Nàng lớn đến tuổi này chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt với nam tử nào như vậy, giống như, giống như...
"Giống như ta sống mười tám năm, chỉ vì gặp được chàng vậy."
Mao thị không nhanh không chậm thở dài.
"Yến cô nương, ta không biết ngươi có người trong lòng hay không, nếu có, chắc chắn người sẽ hiểu được cảm giác này của ta, đêm hôm đó trong đầu ta ngoại trừ hắn ra thì chẳng có thứ gì khác."
Người trong lòng?
Nàng có!
Trong đầu toàn là hắn?
Nàng không có.
Yến Tam Hợp nhướng mắt, nhìn về phía Lý Bất Ngôn: Ngươi thì sao?
Lý Bất Ngôn lắc đầu.
Cả đầu óc toàn là một nam nhân?
Nàng bị điên chắc?
Nương nói, trong đầu nữ nhân phải đặt bản thân trước!
Yến Tam Hợp thu ánh mắt lại: "Ngày đó hai cha con bọn họ đến Mao gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt Mao thị hơi đỏ lên, cầm lấy chung trà ùng ục uống mấy ngụm, lại dùng khăn lau khóe miệng, hồi lâu không mở miệng.
Yến Tam Hợp nhìn bà, hỏi: "Có phải có điều gì khó nói không?"
"Cũng không phải là chuyện khó nói, chỉ là cô nương nghe xong thì đừng chê cười."
"Tại sao ta phải cười? Thời trẻ ai chẳng từng làm những chuyện ngu xuẩn?"
Mao thị hơi bất ngờ, đây không phải là đạo lý mà một người ở độ tuổi Yến Tam Hợp có thể nói ra được, thế nhưng cô lại nói ra.
Ngày đó ta quả thực đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Bữa tiệc hôm đó được tổ chức tại Noãn Các.
Theo lý nữ tử khuê phòng không có tư cách lên bàn khách nam, mẫu thân vì để cho Chu lão thái gia xem bói cho nàng nên đã mang nàng theo.
Nàng vừa vào cửa, đã nhìn thấy Chu Toàn Cửu quy củ ngồi uống trà, bên cạnh là một nam tử trung niên tướng mạo anh tuấn.
Người này là cha chồng tương lai của nàng Chu Lục Hào.
Chu Lục Hào ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi sáng lên.
Sau khi hành lễ với từng người thì phụ thân bảo nàng ngồi xuống, nàng ngồi sát bên mẫu thân, bên cạnh là Chu Toàn Cửu.
Chu Toàn Cửu nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ rũ xuống, chỉ nhìn chung trà trước mặt, còn ngượng ngùng hơn đại cô nương.
Bởi vì cách rất gần, nàng nhìn thấy phía mang tai hắn đỏ bừng.
Sao lại đỏ đến thế nhỉ, nàng có ức hiếp hắn đâu?
Mấy câu nói hàn huyên, bữa tiệc này này cũng bắt đầu.
Phụ thân là người trong quan trường, tất nhiên rất khéo léo, chưa gì đã xưng huynh gọi đệ với Chu Lục Hào rồi.
Mẫu thân thấy thời cơ đã đến, vội chỉ vào nàng hỏi: "Chu đại nhân, đứa nhỏ này năm nay vừa tròn mười tám, ngài xem giúp ta một quẻ đi."
Cô nương mười tám tuổi muốn xem cái gì, Chu Lục Hào cũng không cần hỏi đã biết: "Đưa sinh thần bát tự ra đi."
Mẫu thân vội vàng báo ngày tháng năm.
Chu Lục Hào nhìn nhi tử, hình như là muốn thử hắn: "Con tính giúp đi!"
Mặt Mao thị đỏ bừng.
Không chỉ đỏ mặt, tim còn đập thình thịch, giống như làm chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy, vội vàng liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Người nọ lúc này lại trở nên lạnh nhạt, đầu tiên là nhìn chằm chằm mặt của nàng một hồi, sau đó lại lấy ngón tay chấm chút nước trà, bắt đầu tính toán trên bàn.
Ngón tay người này rất dài, khớp xương rõ ràng.
Nương ta từng nói, chiều dài ngón tay của một người thể hiện mức độ thông minh của người đó. Mao thị nhìn tay phụ thân, lại nhìn hắn, mặt lại đỏ thêm.
Người này con thông minh hơn phụ thân!
"Đại tiểu thư cầm tinh chuột, mùng một tháng giêng, lại sinh vào buổi trưa, bát tự rất đẹp, mệnh số rất tốt, cả đời không lo ăn, không lo mặc, hơn nữa tuổi tác càng lớn, phước báo càng nhiều."
Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, lại nói: "Tướng mạo đại tiểu thư rất tốt, vầng tráng đầy đặn, vành tai mập mạp, có mệnh vượng phu. "
Nàng xấu hổ đến mức càng lúc càng cúi thấp đầu, sắp dính vào ngực luôn rồi.
"Chính duyên của đại tiểu thư không ở đây, mà ở phía đông bắc thành Lạc Dương, cầm tinh thích hợp nhất là thỏ, sao hồng loan của cô nương đã động, việc vui ước chừng đang ở ngay trước mắt."
Như là bị cái gì nhập vào người, nàng ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến hỏi: "Xin hỏi Chu công tử tuổi con gì?"
Hắn ngẩn ra, mặt lập tức đỏ đến mang tai, giọng nói giống như muỗi.
"Ta cầm tinh con thỏ."
Cầm tinh thỏ, nhỏ hơn nàng ba tuổi, vừa khớp với câu nữ lớn hơn nam ba tuổi, ôm gạch vàng.
Nhà ở Thành Tứ Cửu, là phía đông bắc thành Lạc Dương.
Chu gia chấp chưởng Khâm Thiên Giám, là người có bản lĩnh nhất trên đời này, chỉ có người khác cầu bọn họ, không có bọn họ cầu xin người khác.
Nếu nữ nhi gả đi, thì tất nhiên là cả đời không lo ăn, không lo mặc.
Ánh mắt mẫu thân lập tức nóng rực lên, chẳng lẽ hỉ sự là người trước mắt?
"Cha, con nói có đúng không?"
Chu Lục Hào "Ừ" một tiếng, dặn dò mẫu thân: "Phu nhân gần đây phải chú ý, xem có..."
"Chu đại nhân."
Mẫu thân cực kỳ vô lễ ngắt lời, đánh bạo vươn tay, chỉ vào nàng trước sau đó chỉ vào người bên cạnh nàng.
"Hai người họ kết thành nhân duyên, ngài thấy sao?"
Chu Lục Hào hiển nhiên là chấn động, giống như là nằm mơ cũng không ngờ, vị Tri phủ phu nhân này lại dám nói ra lời như vậy.
"Ta... vừa mới vụng trộm tính toán thử."
Mặt người nọ còn đỏ, giọng nói rất nhẹ, nhưng ai cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Là nhân duyên trời định, vượng phu, vượng phụ, vượng trạch."
Danh Sách Chương: