“Vâng!”
“Nhìn lên từng cái cây cho ta.”
“Vâng!”
Lần này, ngay cả Tạ Tri Phi cũng không dám thở mạnh, trái tim treo thẳng lên cổ họng.
Cũng không biết là ông trời giúp đỡ, hay là vận cứt chó gì đó, từ xa xa chợt truyền đến vài tiếng chim đập cánh.
“Lưu ca, bên kia có động tĩnh.”
“Đuổi theo!”
Đám tùy tùng chạy tới.
Tạ Tri Phi nặng nề thở ra một hơi, cúi đầu, phát hiện quần áo toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Lại nhìn, Yến Tam Hợp cũng không khá hơn hắn chỗ nào, một đầu tóc đen đều ướt đẫm, mồ hôi còn nhiều hơn hắn.
Giờ phút này, tư thế của hai người tựa như hai cành cây dán sát vào thân cây.
Yến Tam Hợp đứng trên một cành cây, hai tay ôm chặt lấy thân cây.
Mà Tạ Tri Phi thì đứng ở trên một cành cây khác, hai tay giơ cao, giống như quỷ treo cổ ôm cành cây trên đỉnh đầu.
“Thực ra…” Tạ Tri Phi quyết định nói ra vài chuyện: “Ở trang viện này chỉ có hai chúng ta thôi.”
Sớm đã đoán được rồi.
Nếu không, Tạ tam gia ngươi cũng sẽ không chịu ấm ức làm quỷ treo cổ như vậy.
Yến Tam Hợp: "Bọn họ đâu?”
Tạ Tri Phi: "Ta cũng bị bắt làm tù binh.”
“Cái gì?”
Hàm răng Yến Tam Hợp suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình.
Tên thái giám Từ Thịnh này lại có thể dùng tiền mời mấy tuyệt thế cao thủ?
Ngươi thì sao, sao lại bị mang tới đây?
Lý đại hiệp trâu bò đâu?
Yến Tam Hợp ăn ngay nói thật: “Lúc ấy ta ở trên mặt đất, nàng ở dưới nước.”
Lúc này, đến phiên Tạ Tri Phi bị kinh hãi.
"Cô ấy làm gì dưới nước?”
“Lấy đồ.”
“Thứ gì?”
“Trang phục Tĩnh Trần mặc trước khi chết?”
“Trùng hợp đó.” Tạ Tri Phi nhìn mặt Yến Tam Hợp, chậm rãi nói: "Tâm ma phá thế nào? Có tiến triển gì không?”
Yến Tam Hợp mặt không biến sắc nhìn hắn: Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Phải trốn chứ, Tam gia.
Tam gia im lặng, nhẹ nhàng nói ba chữ: "Quan tâm ngươi!”
Yến Tam Hợp khiêm tốn gật đầu, đáp một chữ "Ừ", nhưng nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài và tai đã đỏ bừng lên.
Tên lưu mạnh chết tiệt, suốt ngày chỉ biết đến câu lan nghe khúc và trêu chọc nữ tử đàng hoàng. Chẳng làm được chút chính sự!
Tạ Hoàn khố không có ý định làm chính sự, lại còn mặt dày hỏi một câu.
“Cùng nhau trèo cây, cùng nhau chạy nạn, Yến Tam Hợp, đây có tính là duyên phận của chúng ta không?”
Yến Tam Hợp không có cách nào đứng đắn nói chuyện với người này.
Tạ lưu manh: "Chuyện đó..”
Yến Tam Hợp nổi giận, đè nén tiếng gầm nhẹ: "Còn chưa xong à?”
“Chưa xong!” Tạ lưu manh cười nói: "Học leo cây lúc nào? Trèo rất tốt, còn giỏi hơn ta nữa.”
Yến Tam Hợp nhíu mày không nói.
“Ngươi có tin hay không.” Tạ lưu manh: "Trước đây ta từng quen một cô nương, làm gì cũng không được, nhưng rất giỏi trèo cây.”
Yến Tam Hợp nhịn không được muốn đâm hắn một cái: “Tam gia quen biết không ít nữ tử nhỉ!”
Tam gia nghiêm trang gật đầu: “Ừ, để trong lòng thì không nhiều lắm.”
Yến Tam Hợp: "...”
Cô hừ hừ: “Gây họa cũng không ít.
Tam gia: "Gây thành họa thì không nhiều lắm.
Yến Tam Hợp: "...”
Tam gia lộ ra một nụ cười sâu xa: "Còn nữa không? Tiếp tục đi!”
Yến Tam Hợp: "Có bệnh thì chữa đi, Tam gia.”
Khóe miệng Tam gia cong lên, cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi trả lời một câu: "Bệnh tương tư, ai có thể chữa đây?”
Yến Tam Hợp: "...”
Tình huống bây giờ có hơi bất ổn, mấy tháng trước, ta có thể khiến hắn cứng miệng tại chỗ, nhưng sao bây giờ lại không tiếp chiêu được thế này!
Tạ Tri Phi đắc ý đến mức khóe mắt đuôi lông mày đều muốn bay lên: Nam nhân da mặt dày một chút, quả nhiên là vô địch.
“Được rồi, không đùa nữa. Tuy rằng ta chỉ có một mình, nhưng Tạ phủ tam gia mất tích, người lo lắng chắc chắn rất nhiều.”
Tạ Tri Phi chợt nghiêm mặt: “Bọn họ chắc chắn đang trên đường tới, lát nữa ngươi vòng qua trang viện đi về phía nam, không chừng có thể đụng phải bọn họ.
Yến Tam Hợp cảm thấy lời này của hắn không giải thích được: “Ngươi thì sao?
"Ta đương nhiên không thể đi cùng ngươi." Tạ Tri Phi ung dung nói: "Cô nam quả nữ, đến lúc đó nói không rõ, Tam gia luôn làm việc có giới hạn.”
Yến Tam Hợp nghiến răng nghiến lợi: “Điểm mấu chốt gì?”
Tạ Tri Phi mím môi cười khẽ: “Tuyệt đối không làm hại cô nương biết trèo cây.”
Ta có thể đá thằng cháu này xuống không?
Yến Tam Hợp tức muốn chết.
Đúng lúc này, chỉ nghe phía trước trang viện vang lên tiếng thanh la: "Không hay rồi, gia đã trở về.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi vừa rồi còn mang theo nụ cười gằn lạnh lẽo, tay phải đột nhiên buông ra.
Yến Tam Hợp giật mình: “Ngươi làm gì vậy?”
“Lấy cho ngươi một thứ tốt.”
“Ngươi thật đúng là biết chọn thời gian.”
“Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống.”
“Yên tâm!”
Tạ Tri Phi thò tay vào trong ngực, lấy ra một túi giấy nhỏ, sau đó nhét vào sau cổ Yến Tam Hợp.
Đây là bột độc dược, gặp nguy hiểm, che miệng mũi lại, rắc vào người xấu là được.
Yến Tam Hợp chợt cứng đờ: “Sao ngươi không lấy ra sớm, lúc bọn họ trèo tường, rắc một cái thì chúng ta đầu cần chen chúc ở chỗ này?”
“Ta đây không phải là... Quên mất sao?”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tạ Tri Phi sẽ không biết đã chết bao nhiêu lần, nhưng hắn còn có mặt mũi bật cười.
Nụ cười này, khiến cho cành cây dưới chân hắn kêu răng rắc một tiếng.
Không tốt, nhánh cây này sắp gãy.
Hắn biến sắc: “Yến Tam Hợp, ta phải tìm một cành cây để trốn, ngươi đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.”
“Ngươi nhanh lên.” Yến Tam Hợp lại muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Tạ Tri Phi buông tay, thân thể trượt xuống.
Hắn trượt tốc độ quá nhanh, lúc rơi xuống đất không biết vì sao mà không đứng vững, thân thể vừa ngửa lên, đã ngã xuống.
Cành khô sau lưng bị gãy, vang lên âm thanh rất lớn.
Cảm giác mát mẻ từ chân Yến Tam Hợp chui lên đầu, khiến cô gợn tóc gáy.
Tạ Tri Phi sao lại không cẩn thận như vậy?
“Bên kia có động tĩnh!”
“Lưu ca, là người.”
“Mau đuổi theo!”
Tạ Tri Phi vội đứng lên, sau khi nhìn lên thân cây, thì nhanh chân bỏ chạy.
“Hắn chạy rồi!”
“Đuổi theo nhanh...”
“Nhanh, nhanh, vây lấy hắn…”
Biến cố tới bất ngờ không kịp đề phòng.
Yến Tam Hợp khẽ há miệng, giật mình nhìn mấy bóng người chạy như bay dưới tàng cây, vừa muốn bò xuống khỏi thân cứu người, chợt trong đầu hiện lên lời nói của người nọ: Nếu như lát nữa chúng ta bị phát hiện, thì ngươi đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.
Chúng ta bị phát hiện?
Đứng yên?
Máu quanh người đều bị đông cứng, một ý niệm tựa như tia chớp bổ vào trong đầu Yến Tam Hợp… cho nên, hắn là vì cứu nàng, mới cố ý dẫn đám tùy tùng kia đi.
Tại sao hắn lại làm vậy?
Yến Tam Hợp dùng sức cắn môi, lần đầu tiên thấy mờ mịt mà không biết làm sao.
Mà đúng lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng đánh nhau, tiếp theo có người hét to: "Bắt được rồi, mau đi báo với gia chúng ta.”
“Cô nương kia đâu?”
“Chắc chắn vẫn còn trong rừng!”
“Mẹ kiếp, trên tay tên nhóc này có đao, nhanh, mau đè nó lại.”
“Con bà nó, lại chạy rồi...”
“Lên chặn lại phía trước đi, mau, mau...”