Lục Thời lại bị Tam Bàn mắng suốt mười ngày vì lãng phí hơn mười bó rơm rạ.
Tam Bàn có mắng người hay ngáy rung trời thi Lục Thời không đáp lại, chờ hắn mắng mệt thì rót một ly trà nóng đưa qua.
Tam Bàn vừa uống trà, vừa lại căm giận mắng thêm vài câu.
Lúc này, có một gã sai vặt đến truyền lời, nói Thái tử sắp tới.
Tam Bàn bị dọa run lên, đến nói cũng không lưu loát.
“Thái, thái, thái…”
“Ông đừng có thái thái thái mãi nữa, mau chuẩn bị đi.”
Chân Tam Bàn mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi dưới đất, hắn sống hơn nửa đời người, nhưng chưa từng thấy một quý nhân như vậy.
Lục Thời đỡ hắn ngồi dậy, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Đầu tiên hắn dọn dẹp chuồng ngựa sạch sẽ, lại trải một tầng rơm phía trước chuồng ngựa, cuối cùng chải tóc cho Não Nhân Nhi.
Sau khi làm ổn thỏa mọi thứ, các quý nhân chậm rãi bước đến, ngoại trừ thái tử và tùy tùng, thì tiểu cô nương kia cũng đi bên cạnh.
Lục Thời đẩy Tam Bàn về phía trước, còn mình thì lui vào trong góc, im lặng quỳ xuống.
Vận mệnh của một người thường thay đổi trong lúc lơ đãng.
Nếu như ngày đó không phải Thái tử đề nghị cho tiểu cô nương thử cưỡi ngựa…
Nếu như không phải Tam Bàn xung phong nhận việc, nói hắn dắt ngựa tới...
Nếu như Não Nhân Nhi không phải từ Tây Vực tới, xương cốt toàn là hoang dã…
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Trong khoảnh khắc tiểu cô nương cưỡi lên Não Nhân Nhi, Lục Thời đã cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Không ai hiểu rõ dã tính của tên súc sinh này hơn hắn, từng vết bầm tím trên người hắn đều là do con súc sinh này đá, mà Tam Bàn thì đã già rồi.
Trong khoảnh khắc ngựa phát điên, Lục Thời đã xông ra ngoài.
Ban đầy hắn là muốn bảo vệ nàng, để nàng không bị rơi từ trên lưng ngựa xuống, khi nhìn thấy móng ngựa kia đá trúng ngực Tam Bàn, Lục Thời đã lập tức thay đổi chủ ý. Hắn chạy như bay về phía Tam Bàn, đỡ lấy người, một tay đẩy một cái để nhoài người về phía trước.
Khi hắn ngã xuống đất, tiểu cô nương ngã trên lưng hắn.
Nửa canh giờ sau, Đường Kỳ Lệnh chất vấn hắn: "Vì sao không cứu đại tiểu thư trước?”
Hắn suy nghĩ nửa ngày, trả lời: "Tam Bàn già rồi, không sống được mấy năm, nhưng đại tiểu thư còn trẻ.”
Đáp án này khiến Đường Kỳ Lệnh không thể ngờ được.
“Ngày đó ngươi té xỉu, là nữ nhi của ta phát hiện ra ngươi, cũng là nó cầu xin ta cứu ngươi.”
Lục Thời hơi sửng sốt.
“Nó nói nghe ngươi gọi nương, nó vừa mới mất nương, không chịu được có người như nó.” Đường Kỳ Lệnh hừ một tiếng nói: "Tam Bàn chẳng qua chỉ là hạ nhân, mà nữ nhi của ta...”
“Lão gia, quý nhân và tiện nhân thực ra đều giống nhau, cũng là một mạng sống.”
“Làm càn.”
Đại quản gia Đường Tấn nghe không nổi, giận tím mặt.
“Sao có thể giống nhau, mười người như Tam Bàn cũng không bằng một ngón tay của đại tiểu thư, huống chi đại tiểu thư còn có ân cứu mạng với ngươi.”
Lục Thời: "Đường lão gia, ta không biết đại tiểu thư có ân cứu mạng với ta.”
“Nếu biết thì sao?”
Lục Thời cúi đầu, thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Đường lão gia, ta vẫn sẽ cứu Tam Bàn.”
“Ngươi...”
“A Tấn.” Ánh mắt Đường Kỳ Lệnh lạnh lùng nhìn Đường Tấn một cái, sau đó lại nhìn Lục Thời: "Vì sao?”
Lục Thời ngẩng đầu: “Bởi vì trong lòng ta đã tính, đại tiểu thư ngã xuống thì không sao, nhưng Tam Bàn..."
Lời còn chưa dứt, thì có tiếng gõ cửa, người hầu đi vào.
“Lão gia, thái y đã khám rồi, tiểu thư không sao, chỉ bị kinh hãi một chút thôi.”
“Tam Bàn thì sao?”
"Ba cái xương sườn ở ngực bị gãy.”
Ánh mắt Đường Kỳ Lệnh nhìn Lục Thời lập tức trở nên thâm trầm.
“Ngươi tên là Lục Thời?”
“Vâng.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nhà ở đâu?”
“Kim Lăng Lục Hợp.”
“Trong nhà còn có người nào?”
Hắn im lặng một lát: "Còn có một nương.”
“Ngươi có đọc sách ư?”
Lục Thời không giấu được, đành phải thừa nhận: "Phải.”
“Đã đọc những sách gì?”
“Tứ thư ngũ kinh, chư tử bách gia.”
“Thầy dạy ở phủ Kim Lăng là người phương nào?”
“Chính mình.”
Đường Kỳ Lệnh im lặng một lát.
“Lúc ta đi, để lại cho ngươi một tờ giấy, hai tin nhắn, ngươi là người đọc sách, vì sao không tiếp nhận cứu tế của Đường gia, lại tới làm người nuôi ngựa.”
“Ta có tay có chân, không muốn ăn không ngồi rồi.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết nuôi ngựa làm chậm trễ việc học sao? Huống chi tuổi ngươi không còn nhỏ.”
“Không chậm trễ, ta có thể sắp xếp tốt.”
Đường lão gia nhìn xiêm y trên người hắn, mắt như đá đen.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chuyển đến hậu viện ở, tất cả việc ăn ở Đường gia sẽ lo cho.”
“...”
"Không phải ăn không ở không, ngươi chăm sóc con ngựa này, chỉ là không trả tiền công, thấy thế nào?"
Kinh nghiệm làm người hai mươi hai năm của Lục Thời nói cho anh biết, trên trời sẽ không có bánh nhân thịt nào rơi xuống.
"Đường lão gia, ta không cứu đại tiểu thư trước, vì sao ngài còn…”
“Không vì sao cả.” Đường Kỳ Lệnh nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: "Ta chỉ cảm thấy ngươi... rất thú vị.”
...
Cứ như vậy, Lục Thời từ một người nuôi ngựa, lại biến thành thư sinh.
Hắn có một gian phòng ở hậu viện Đường gia, trong phòng một giường một bàn một ghế.
Trên giường có chăn đệm sạch sẽ, trên bàn là giấy bút nghiên mực chưa từng dùng đến.
Đêm hôm đó, Lục Thời nằm ở trên giường, không hiểu sao cảm thấy kinh hồn bạt vía, lăn qua lộn lại ngủ không được, cho dù dùng chăn bọc mình kín mít, vẫn không ngủ được.
Hắn thú vị ở đâu chứ?
Hắn rõ ràng là một tên lì lợm không chút thú vị.
Rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu được, Đường lão gia nói thú vị, là vì trên đời này có rất ít người giống như hắn, không đi đường tắt, mà thích chọn con đường khó khăn nhất.
Hậu viện không lớn, cũng chỉ có bảy gian phòng, có bảy thư sinh ở.
Thư sinh đến từ trời nam đất bắc, tướng mạo khác nhau, tính tình khác nhau, chỉ có duy nhất một thứ giống nhau, đó là: nghèo.
Từ hậu viện đến tiền viện có ba con đường, trong đó có hai con đường bị bịt kín, chỉ có con đường trúc lát đá xanh thông tới vườn, mới có thể cho các thư sinh đi.
Mà cũng chỉ có thể đi vào ban đêm, ban ngày vì Đường gia nữ quyến muốn đi dạo vườn, sợ va chạm cho nên đã khóa cửa lại.
Hắn đến Đường gia chăm ngựa, cũng phải vòng ra bên ngoài.
Qua vài ngày, Lục Thời cuối cùng đã thăm dò được vì sao hai con đường kia bị phong tỏa.
Nghe nói trước kia có thư sinh, vì đường Thanh Vân của mình, đã mặt dày vọt tới thư phòng của Đường lão gia, tự đề cử mình.
Cũng có thư sinh, nghĩ Đường gia chỉ có một người con gái, nếu mình có thể làm rể hiền, thì có thể leo cao, vì thế kiếm đủ mọi cách để nửa đường ngẫu nhiên gặp được đại tiểu thư.
Sau khi Lục Thời biết thì cười gằn không thôi.
Đại tiểu thư vẫn chỉ là một đứa trẻ, những người này đến một đứa trẻ cũng muốn lôi kéo, đúng mặt người dạ thú.
Lục Thời cô độc đã quen, không thích sống giả lả với đám người, dần dà, các thư sinh cũng không giao tiếp với hắn, đều nói mấy lời chua chát sau lưng về sự thanh cao, cao ngạo của hắn.
Mấy lời đó đối với Lục Thời thì chỉ như gió thoảng qua tai, cho dù mắng tổ tông tám đời nhà hắn, thì hẳn cũng có thể coi như không nghe thấy.
Ngày giao thừ năm đó, Đường lão gia mời bảy vị thư sinh đến phòng khách đón năm mới, đây là phong tục cũ của Đường gia, cũng là cơ hội duy nhất bọn họ có thể nhìn thấy Đường lão gia trong năm.
Các thư sinh đồng loạt trở về phòng thay quần áo, giày dép đẹp nhất, để Đường lão gia có thể đánh giá cao.
Lục Thời không cần để ý, mặc một bộ đồ cũ đã sờn trắng rồi đi.