Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 579: Mạo Hiểm
Chỉ ngắn ngủn một câu, Tạ Tri Phi đã lập tức hiểu vì sao Từ Niệm An lại coi thường Bộ Lục.
Tám chín phần mười là chịu ảnh hưởng của người thân hắn.
"Lúc Từ An chết, con trai hắn bao nhiêu tuổi?"
"Chưa đầy ba tuổi."
"Cho nên tướng quân là từ nhỏ nhìn hắn lớn lên?"
"Vâng."
"Tính cách lúc ba tuổi có thể ảnh hưởng cả đời. Tướng quân cảm thấy hắn là người xương cứng hay mềm?"
Bộ Lục không lên tiếng.
Tạ Tri Phi cũng không giục hắn, ăn một miếng.
Nhưng lời hắn nói hôm nay, không phải thuận miệng nói.
Hôm đó Thái Tứ uống rượu với hắn, hắn bèn hỏi chuyện Từ Niệm An, Thái Tứ cực kỳ khinh thường.
Nói đường đường là Bộ Lục, làm sao dạy dỗ ra một kẻ bất lực như vậy, dao vừa đụng vào đã gào khóc kêu không chịu nổi.
Thật sự là một tên nhát gan!
Tiếp theo Thái Tứ lại thuận miệng nói một câu: "Chỉ là có nhát hơn nữa, cũng là nghĩa tử của Bộ tướng quân, mấy ngày nay người đưa đồ ăn cho tên nhóc này không ít, hơn phân nửa là nhắm vào mặt mũi của nghĩa phụ hắn rồi."
Tạ Tri Phi nghe thấy mà toát mồ hôi lạnh.
Nước của Cẩm Y Vệ rất sâu, sau lưng mỗi Cẩm Y Vệ đều có người chống lưng.
Sau lưng chỉ huy sứ Phùng Trường Tú là hoàng đế.
Sau lưng Phủ ti Nam Trấn Dương Nhất Kiệt là Hán vương.
Sau lưng Bắc Ti Thái Tứ là Thái tử, Thái Tôn, cũng có hắn.
Còn những người khác thì sao?
Trong những người này, có ai hận Bộ Lục không?
Có người thèm khát Bộ gia quân không?
Nếu có, vậy thì tên Từ Niệm An này là mấu chốt.
Thời điểm mấu chốt này, thông qua miệng của hắn để hãm hại Bộ Lục quả thực rất dễ dàng.
Hắn là một khúc xương mềm.
Không chỉ mềm, còn hết ăn lại nằm, tiêu tiền như nước chảy, mắt không có tôn trọng, khẩu xuất cuồng ngôn... Bộ Lục nghĩ đến mạng của hắn là do nghĩa huynh cho, nên luôn cắn răng nhẫn nhịn đến bây giờ.
Tạ Tri Phi rót đầy chén rượu cho hắn.
"Tướng quân, mấy ngày trước có người nói cho ta biết, gần đây người đến lao ngục thăm hắn không ít."
Một câu nói, khiến xương cốt cả người Lục Bộ đều căng thẳng.
"Bệ hạ mỗi lần xuất chinh đều mang theo tướng quân, có lẽ là mấy người không thích tướng quân."
Tạ Tri Phi giơ bát lên, chạm vào chén hắn: "Nói đến đây thôi, tiếp theo uống rượu nào."
Bộ Lục từ một tiểu binh bình thường, mười mấy năm này từng bước leo đến địa vị bây giờ, có lẽ cũng là một người thông minh.
Người thông minh nói năng dứt khoát.
"Uống!"
Bộ Lục bưng chén lên, gượng cười: "Đã nói không say không về."
Luận tửu lượng, Tạ Tri Phi còn xa mới là đối thủ của Bộ Lục.
Nhưng vì mấy câu vừa nói, trong lòng Bộ Lục thấy không yên, cho nên rượu này uống rất nhanh say.
Hai vò thấy đáy, hai người đều đã hơi ngà ngà.
......
Phủ Hán vương.
Thư phòng.
"Cha, chuyện là như thế." Triệu Diệc Hiển vỗ bàn, oán hận nói: "Không ngờ nửa đường lại gặp một Tạ Tri Phi phá hỏng chuyện tốt của con."
Ánh mắt Hán vương chạm vào Đổng Tiếu, nói: "Hiển nhi, con lui xuống trước đi."
Triệu Diệc Hiển thấy sắc mặc phụ thân: "Cha, con có phải đã làm sai hay không? Con, con là muốn phụ thân làm chủ soái, mới ngăn cản..."
"Con không làm gì sai cả." Hán vương cắt ngang lời hắn: "Đi xuống trước đi, phụ thân và Bá Nhân tán gẫu chút chuyện."
"Vâng!"
Cửa thư phòng mở ra, lại khép lại.
Ánh mắt Hán vương trầm xuống: "Bá Nhân, việc này ngươi thấy thế nào?"
Vương gia, việc này đã xác định suy đoán lúc trước của ta, chuyện của phủ Võ An Hầu và Đỗ gia là do tên nhóc này gây rối.
Đổng Tiếu bưng chung trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng, che miệng cười gằn.
Đặt chung trà xuống, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn đã bình tĩnh.
"Tên nhóc này nói chuyện làm việc nhìn hòa khí, nhưng thực ra vừa lão luyện lại tàn nhẫn, đừng nói một thế tử không phải đối thủ của hắn, là mười người cũng chưa chắc."
Hán vương vừa nghe lời này, trong trong ngoài ngoài đều không thoải mái.
Thế nào, một đứa con trai không bằng, mười đứa cũng không bằng sao?
Bản vương gia, kém như vậy sao?
Đổng Tiếu làm như không thấy sắc mặt Hán Vương, tiếp tục phân tích.
Vương gia, hắn vừa quỳ xuống, một mũi tên trúng ba con chim. Thứ nhất là khiến thế tử gia xấu mặt, thứ hai là khiến Hách Quân một lòng một dạ với hắn. Thứ ba, cũng cho thấy Tạ Đạo Chi có cách dạy con."
Làm cho thế tử gia xấu mặt, là làm cho Hán vương xấu mặt.
Hách Quân một lòng một dạ, là Võ An Hầu một lòng một dạ.
Về phần con hồ ly Tạ Đạo Chi này?
Nhìn như chẳng dính dáng bên nào, thực ra đã âm thầm bước vào hàng từ đâu.
"Vương gia." Đổng Tiếu khẽ thở dài: "Để tay lên ngực tự hỏi, trong chuyện nhỏ này, ta chưa chắc có thể xử lý thỏa đáng như hắn, người này... có đại tài!"
Nghe hắn nói như vậy, mặt mày Hán vương chợt lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của hai người.
Thị vệ đẩy cửa đi vào: "Vương gia, vừa truyền đến tin tức, Tạ tam gia đang uống rượu ở lầu Hảo Hán với Bộ Lục."
Bộ Lục?
Mí mắt Hán vương giật giật.
Hắn biết rất rõ tên Bộ Lục này, hắn là một tướng quân đánh trận rất liều mạng, hơn nữa còn có dũng có mưu.
Bởi vì hai điểm này, mấy lần phụ hoàng ngự giá thân chinh, đều mang theo hắn.
"Vương gia ba lần muốn mời Bộ tướng quân uống rượu, Bộ tướng quân chưa bao giờ đồng ý, Tạ tam gia lại có thể nâng cốc ngôn hoan với Bộ tướng quân."
Đổng Tiếu tiến lên một bước, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ: "Tam gia ghê gớm hơn với trong tưởng tượng của chúng ta nhiều, Thái tử dùng hắn xỏ kim chỉ, xuyên qua Võ An Hầu phủ, Chu gia, Bộ Lục, đặt nền móng cho ngày sau lên đ ỉnh cửu ngũ chí tôn. Vương gia a, người này không giữ được!"
"Là không thể giữ." Mặt Hán vương dữ tợn.
Thái tử thích văn, đại đa số quan văn đều là người ủng hộ hắn.
Hắn nhiều năm đi theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến, trà trộn giữa các võ quan, các võ quan đại đa số nghe lệnh hắn.
Đây là bàn tay cuối cùng hắn để lại cho mình.
Cho dù phụ hoàng cuối cùng truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái tử, thì hắn có thể dựa vào bàn tay này để lật lại trời.
Bây giờ tay của Thái tử đã thò đến địa bàn của hắn, còn gây sóng gió trên địa bàn của hắn...
"Người đâu."
"Vương gia."
"Lập tức sắp xếp."
"Ngay lập tức ư?" Đổng Tiếu vội ngăn lại: "Vương gia, như vậy có mạo hiểm quá không? Có cần lên kế hoạch chi tiết hơn không?"
Hán vương nhìn y, lạnh lùng cười: "Bá Nhân lẽ nào đã quên, thứ bản vương cả đời mưu đồ, là mạo hiểm sao!"
Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Đổng Tiếu nhìn Hán vương, mặt mày cố ý lộ ra chút khiêm tốn.
"Là Bá Nhân quá cẩn thận."
......
Trong phòng bao, vò rượu trống không ngã trái ngã phải, người cũng ngã trái ngã phải.
Đầu lưỡi Tạ Tri Phi đã lớn, trong đôi mắt đen đều là ánh nước, nhìn thẳng vào cái tên Bộ Lục thô lỗ này.
"Tạ huynh đệ, gương mặt ngày của ngươi thật là... tai họa!"
Có biết nói chuyện không thế?
"Phụ mẫu cho thôi, ngươi hâm mộ cũng không được."
Bộ Lục cũng uống say: "Ta hâm mộ cái quỷ, cái mặt này của ngươi là lên chiến trường, thì chỉ có chịu khổ thôi."
"Sao?" Tạ Tri Phi nghe xong đầu đầy sương mù: "Bọn họ còn nhắm vào người đẹp để đánh hả?"
Mặt đẹp, công phu tệ, đám Thát Đát chó má kia thông minh lắm.
Bộ Lục chỉ vào mặt mình.
"Lúc trước cũng tuấn tú, trắng trẻo sạch sẽ, đại cô nương tiểu tức phụ thích, lên chiến trường, bị đánh cho văng cứt, lão tướng quân phạt ta c ởi quần áo phơi dưới dưới mặt trời, phơi suốt ba tháng, da lột hết mười tám tầng."
"Lão tướng quân là ai?"
"Đừng ngắt lời." Bộ Lục gạt tay hắn ra, cúi đầu uống mấy ngụm rượu.
"Ba tháng sau, ta soi gương thử, vừa nhìn suýt nữa thì ngất, cái thằng quỷ đen trong gương là ai?"
"Nhưng ra chiến trường rất tốt, cưỡi ngựa nhìn như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ*, ai nhìn thấy cũng đi đường vòng."
*lên wiki tra tên này là ra ạ.
Tạ Tri Phi vui vẻ phì cười.
"Thì ra, thì ra các ngươi tham gia quân ngũ đánh giặc, cũng có thể dùng mặt hù người?"
Danh Sách Chương: