"Tam gia này hái hoa tặc thuận tay nhỉ, còn mỗi ngày đến hái một lần, ong mật cũng không chịu khó như ngươi!”
Tạ Tri Phi không để ý đến nàng, nói với người phía sau bình phong: "Yến Tam Hợp, các ngươi không quen kinh thành, chuyện này giao cho ta ta sẽ làm.”
Yến Tam Hợp khoác một bộ xiêm y chậm rãi đi ra, ánh mắt dừng ở trên mặt Tạ Tri Phi.
Người này hình như thức cả đêm, trong mắt toàn tơ máu đỏ, dưới bọng mắt xanh đen, khóe miệng cũng không nhếch lên như thường ngày.
“Không ngăn cản?” Nàng hỏi.
Tạ Tri Phi nhìn cô, ánh mắt sâu hơn vài phần.
Cô cứ đứng như vậy, mặt vẫn sưng phù, màu đỏ khiếp người không hoàn toàn biến mất, bộ xiêm y xám trắng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Trong nháy mắt này hắn giống như lại trở về với viện Hải Đường.
Sáng sớm, nàng đứng ở cửa sổ khuê phòng, vẻ mặt buồn ngủ lại cố gắng chống mí mắt, giám sát hắn luyện công.
Điểm khác biệt là chín năm trước, ánh mắt của cô rất nóng. Chín năm sau, ánh mắt của cô rất lạnh nhạt.
Ta rất nhớ muội, Hoài Hữu.
Tạ Tri Phi thầm nhủ, nhất là đêm khuya, từng ký ức của viện Hải Đường, giống như dùng dao khắc khắc vào xương máu của hắn.
“Tam gia giúp ngươi mở đường, thế nào?”
Yến Tam Hợp âm thầm giật mình.
Ý của hắn là, nếu như lão phu nhân kiên quyết muốn ngăn cản, hắn sẽ phụ trách đưa lão phu nhân đi.
"Hai ngày mười bốn mười lăm trong phủ có pháp sự, có hơi hỗn loạn, chân của ngươi nghỉ hơi hai ngày, vừa khéo vết đỏ trên mặt cũng có thể tiêu đi. Hai ngày sau, ta mang ngươi lên giáo phường ti."
Giọng Tam gia cực kỳ trầm ổn, cũng cực kỳ bình tĩnh: “Về phần chuyện nhà bếp nhỏ, trong một sớm một chiều sợ không có kết quả gì, nhưng ngươi đừng nóng vội, kiên nhẫn một chút thì hồ ly sẽ lộ ra đuôi thôi.”
Dứt lời, hắn rũ mắt xuống, xoay người rời đi.
Nhanh gọn như vậy sao?
Không một lời thừa thãi?
Yến Tam Hợp nghi hoặc nhìn bóng lưng người này, thầm nghĩ đầu óc hắn hỏng rồi à, sao lại giống như đổi thành người khác thế?
Lý Bất Ngôn dường như nghĩ tới cái gì, giậm chân một cái.
“Ai dà, hôm nay là sinh nhật Tam gia, quên đưa quà sinh nhật cho hắn rồi.”
……
Sinh nhật Tam gia năm ngoái, sáng sớm, hạ nhân trong phủ đến viện Thế An xếp hàng, chờ dập đầu với Tam gia.
Tam gia không nhận quà, bèn dập đầu ba cái rồi nói một tiếng "Sống lâu trăm tuổi", xem như lời chúc phúc.
Năm nay vẫn như cũ, chỉ là Tam gia hơi không yên lòng.
Đám hạ nhân biết Tam gia vì chuyện nhà bếp nhỏ mà phiền lòng, dập đầu xong thì ai nấy ngoan ngoãn trở về làm việc.
Thần tiên đánh nhau, bách tính gặp nạn, gia môn và triều đình là một đạo lý, lúc này, chỉ có ít nói chuyện, làm nhiều việc, mới là cách tự vệ chính xác nhất.
Tạ Tri Phi nhẫn nại chúc thọ xong, rồi đi thẳng đến viện lão phu nhân dùng điểm tâm.
Lão phu nhân không ngờ tiểu tôn tử sẽ đến, vội vàng cho người đem ra thêm một bộ bát đũa.
Dùng được một nửa, Tạ Tri Phi buông đũa nói: "Lão phu nhân không cần lo lắng nha đầu kia sẽ rời đi, chuyện Am Thủy Nguyệt chưa điều tra xong, nàng không đi đâu được cả.”
“Nàng cũng có lúc điều tra xong thôi.”
“Điều tra xong rồi, còn có tâm ma khác, lão tổ tông có điều không biết, có một số việc muốn điều tra tiếp, nàng phải dựa vào cháu đây, nếu không ở kinh thành này thì nàng không thể đi đâu được.”
“Thật không?”
“Tôn nhi lừa ai cũng không nỡ lừa lão tổ tông.” Tạ Tri Phi cầm tay lão phu nhân đặt bên cạnh bàn: “Lão tổ tông chỉ lo sống cho vui vẻ, có Tam Nhi ở đây, trời không sập xuống được đâu.”
Lão phu nhân tối hôm qua một đêm ngủ không ngon, vừa thương xót Yến Tam Hợp, vừa hận Ngô thị làm việc không cẩn thận, bị người lợi dụng sơ hở, còn khiến lão gia giúp đỡ Liễu di nương nói chuyện.
Nghe xong lời này, lão phu nhân chỉ cảm thấy hơi thở cũng thuận hơn rất nhiều.
Bà có ba đứa cháu trai, hai đứa cháu gái, một đứa chắt trai, chỉ có người trước mắt này thỉnh thoảng chạy tới dỗ dành làm ấm lòng bà!
Hai bà cháu dùng xong điểm tâm, lão phu nhân lấy quà mừng thọ đã sớm chuẩn bị từ bên gối ra, nhét vào tay Tạ Tri Phi.
Lão tổ tông năm nay có thêm một tấm, trong lòng ngươi biết thôi, đừng nói với cha và đại ca ngươi.
Một tấm là năm trăm lượng, hốc mắt Tạ Tri Phi nóng lên: “Lão tổ tông, chờ cháu trai sau này tiền đồ, cháu trai sẽ kiếm bạc cho ngài tiêu.”
“Trong nhà này cần gì đến con đi kiếm bạc.” Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn: “Lát nữa đi thăm nương con đi, nương con đúng là đồ ngốc.”
Tạ Tri Phi ngoài miệng nói vâng, nhưng vừa ra khỏi viện đã đi thẳng đến thư phòng của cha.
Trong thư phòng, Tạ Nhi Lập đã ở đó, thấy lão tam đến thì lấy trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho hắn.
Sinh nhật lão tam không nhận quà, chỉ nhân bạc, bao nhiêu năm chưa hề thay đổi.
Tạ Đạo Chi cũng đã sớm chuẩn bị, vốn còn muốn nói vài câu chúc cho con trai, nhưng chuyện hôm qua mệt mỏi quá nên hắn cũng lười nói ra miệng.
Hắn không nói, nhưng Tam gia có lời muốn nói.
“Phụ thân, đại ca, nếu như hai người yên tâm, cứ giao chuyện phòng bếp nhỏ cho con, việc con làm ở Binh Mã Ti là thẩm vấn phạm nhân.”
Tạ Tri Phi miễn cưỡng bắt chéo chân: “Con không thiên vị ai hết, chỉ mong làm rõ chuyện này, không vì ai chỉ là vì gia đình chúng ta, trong nhà có một bãi cứt chuột như thế chỉ sẽ làm hỏng cả nồi cháo."
Tạ Đạo Chi phút chốc ngồi ngay ngắn.
Vẫn là dáng vẻ thiếu đánh hỗn hào kia, nhưng lại giống như trong một đêm đã mọc ra cốt khí.
Mà một nam tử một khi sinh ra cốt khí thì dù không dính đến nữ nhân, thì không còn là thiếu niên nữa, mà là một nam nhân.
“Qua hôm nay, đã hai mươi mốt rồi.” Tạ Đạo Chi nhìn hắn, cảm thán nói: "Thành người lớn rồi.”
Tạ Tri Phi cười: "Con coi như phụ thân đồng ý rồi nhé.”
Có thể không đồng ý sao!
Thẩm vấn một đêm, hai bà cháu Trần đại nương ngoại trừ khóc ra thì chỉ thiếu đập đầu vào tường để chứng minh sự trong sạch thôi, chẳng hề có chút tiến triển nào, hắn cũng hết đường xoay xở rồi!”
Nhưng Tạ Đạo Chi còn có lo lắng: “Ngươi thật sự không thiên vị sao?”
Tạ Tri Phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khẽ cười.
"Phụ thân, không có sự thiên vị triệt để, nếu có liên quan đến đại phòng, con sẽ xin phụ thân hạ thủ lưu tình; nếu có liên quan đến nhị phòng, con sẽ xin phụ thân ta tay tàn nhẫn một chút, đừng lưu tình.”
Chân tướng chắc chắn không thiên vị.
Nhưng chân tướng có rồi thì nên xử trí thế nào, ta là người của đại phòng, đương nhiên nghiêng về đại phòng, không nói hai lời.
Tạ Đạo Chi bị nhi tử đút một viên thuốc an thần, bèn gọi Tạ tổng quản tới, dặn dò hắn hết thảy nghe lời Tam gia.
Tạ Nhi Lập đứng yên lặng bên cạnh nhìn tam đệ, khóe miệng cong lên dịu dàng.
Thật sự là người lớn rồi, cách nói chuyện làm việc càng ngày càng chu đáo.
Tạ Tri Phi lại nói: "Về phía mẫu thân, đại ca và đại tẩu không cần cố ý đi thăm gì cả, cứ làm theo lời phụ thân, lạnh một chút cũng tốt.”
Lời này, khiến Tạ Đạo Chi quay đầu nhìn.
“Bởi vì cái gọi là ngã một lần, khôn hơn một chút, mẫu thân cũng nên khôn hơn rồi.”
“Tên nhóc ngươi…” Tạ Nhi Lập tức dựng thẳng hai hàng lông mày kiếm: "Nói thế nào nhỉ, không biết lớn nhỏ.”
“Cha, con nói có sai không?”
“Không sai một chữ!” Tạ Đạo Chi lạnh lùng nhìn lão đại một cái, hai hàng lông mày Tạ Nhị Lập giật giật cúi xuống.”
“Phía bên Liễu di nương, phụ thân cũng lạnh vào.”
Tạ Tri Phi nói: "Hai bên đều lạnh, hai bên đều không thiên vị, mới có thể điều tra tiếp chuyện này.”
Tạ Đạo Chi không biến sắc nhìn con trai nhỏ hồi lâu, mời hắn cút ra ngoài.