Chu Thanh chột dạ, không dám nhìn vào mắt Lý Bất Ngôn.
“Về sau không nên tùy tiện lấy kiếm ra, không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ có thể làm lớn chuyện, Tạ phủ không thể so với nơi khác, mọi việc đều phải có quy củ.”
Lý Bất Ngôn cười: "Chuyện ngươi muốn nói với ta là chuyện này sao?”
“Còn nữa, lão gia chắc chắn sẽ cho hai vị cô nương một câu trả lời thỏa đáng, lão gia bình thường nói chuyện làm việc, đều có chừng mực, không tùy tiện hứa hẹn đâu.”
Chu Thanh: "Cô nương an tâm chớ nóng nảy, chờ vài ngày nữa, đừng nên tự tiện tự động thủ nữa.”
“Còn nữa không?”
“Còn có…” Mí mắt Chu Thanh giật giật, vắt hết óc nói hưu nói vượn: "Ngày nào đó ngươi rảnh rỗi, chúng ta luận bàn công phu, nếu ngươi thắng, ta, ta bái ngươi làm sư phụ? Thế nào?”
“Không được! Ta không phải người Tạ phủ, quy củ Tạ phủ các ngươi ở chỗ ta còn chẳng bằng cái rắm.”
Người ngày xưa trên mặt luôn mang theo nụ cười, một khi trầm mặt xuống, thì xung quanh toàn sự lạnh lẽo.
“Nếu việc này không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, thì xin lỗi, ta không phải Yến Tam Hợp, không có tính tình tốt như vậy. Cuối cùng…” Lý Bất Ngôn cau mày, ghét bỏ nhìn Chu Thanh: “Ta không nhận hồ lô bịt miệng…”
Hồ lô bịt miệng: "…”
Hồ Lô bịt miệng nhìn theo Lý Bất Ngôn rời đi, tính toán thời gian, nhanh chóng chạy về trong viện.
“Chu Thanh ca?” Thuận tài ra nghênh đón.
“Gia đâu, về chưa?”
“Chưa, không phải gia…”
Thuận Tài chỉ cảm thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, tiếp đó Chu Thanh đã không thấy bóng dáng: “Ta còn chưa nói xong mà, sao lại đi gấp như vậy?”
Chu Thanh đương nhiên nóng lòng.
Tam gia bảo hắn dẫn Lý Bất Ngôn đi, là muốn vào trong phòng Yến cô nương, đi vào làm gì thì chẳng ai biết được.
Đừng có xảy ra chuyện gì đó nhé.
Chu Thanh không dám nghĩ sâu hơn nữa, chạy như bay đến Tĩnh Tư Cư, cũng không dám xông thẳng vào, mà nhảy lên đầu tường nghe ngóng.
Tam gia không có ở đây!
Từ Ân đường của lão phu nhân?
Không!
Viện Tri Xuân của phu nhân?
Không!
Viện Phương Châu của đại gia?
Cũng không có ở đây!
Vậy gia sẽ đi đâu?
Chu Thanh lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên lại thấy cực kỳ bất an.
……
Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử ngồi đối diện nhau.
Lão phu nhân giật giật khóe miệng, vẻ trào phúng hiện lên.
Con trai là miếng thịt từ trong bụng nàng rơi xuống, tuy rằng thân ở địa vị cao, ở bên ngoài lăn lộn nổi gió nổi bão, nhưng có nhiều thứ vẫn giấu không được bà.
Vở kịch vừa rồi, là con trai hát cho bà xem.
Thứ nhất, là muốn rửa sạch hiềm nghi trên người Liễu di nương.
Thứ hai, cũng là muốn dùng chuyện lão nhị cưới Yến Tam hợp, để nàng tin tưởng Liễu di nương trong sạch.
“Con tin nàng ta như vậy sao?”
Tạ Đạo Chi im lặng gật đầu.
“Nhưng trừ nàng ra, trong phủ từ trên xuống dưới, còn có ai có tâm cơ như vậy.”
“Mẫu thân, chuyện này đang điều tra, là ai thì cứ điều tra ra đã.” Tạ Đạo Chi: "Chuyện hôm nay, Yến Tam hợp hơn nửa là muốn rời đi rồi, mẫu thân luyến tiếc nàng, muốn giữ nàng lại, chỉ có thông qua hôn sự, như vậy chúng ta có thể thành toàn tâm tư của lão nhị.”
Lão phu nhân vừa nghe đến hôn sự, giống như bị bóp trúng điểm yếu vậy.
Tạ Đạo Chi hiểu rõ nhược điểm của lão phu nhân, dứt khoát nói thêm một câu: "Ít nhất thì vô tình lại hợp ý mẫu thân.”
……
Lúc Tạ Đạo Chi đi ra khỏi Ân Đường, mưa đã rơi xuống.
Tạ tổng quản che ô chờ ở cửa viện, thấy chủ tử đi ra thì vội vàng nghênh đón: “Lão gia, đã điều tra hòm hòm rồi.”
Tạ Đạo Chi liếc hắn một cái: "Vừa đi vừa nói.”
Chủ tớ hai người đi vào trong mưa, ô lớn che khuất thân ảnh hai người, cũng che khuất giọng nói của Tạ tổng quản.
Mọi thứ rất đơn giản.
Phu nhân muốn lấy lòng Yến cô nương, vì thế bảo phòng bếp nhỏ hôm nay nấu một phần canh sườn củ sen, còn cố ý dặn dò nguyên liệu nấu ăn nhất định phải tươi mới, canh phải ngon miệng.
Vừa vặn, hôm nay lão gia và đại gia ở thư phòng dùng cơm, phụ tử hai người có uống mấy chén rượu.
Hơn nữa Tam gia ở bên ngoài xã giao chưa về, phòng bếp nhỏ giống như lúc trước, bắt bắt đầu chuẩn bị canh giải rượu.
Canh giải rượu người nghèo có cách làm của người nghèo, người giàu có cách làm của người giàu, dòng dõi như Tạ phủ, thì bình thường dùng Trần Bì làm nguyên liệu.
Điều không khéo là, mấy ngày nay dạ dày lão gia hơi chua, Trần Bì tính chua lão gia ăn không được, cho nên đầu bếp nhỏ Trần đại nương tử mới dùng một chút linh chi vụn cho vào canh.
Linh chi giải bách độc, cho vào canh giải rượu, là một loại canh giải rượu có công hiệu nhất.
Cách làm cũng rất đơn giản, nấm linh chi thái lát, dùng lửa nhỏ nấu nửa canh giờ, khi cho vào nồi thì thêm chút mật ong là có thể uống.
Nhưng linh chi rất đắt, ngoại trừ vương hầu tướng quân, thì dù là môn đệ giống như Tạ phủ, cũng không thể dùng nổi.
Trùng hợp là mấy ngày trước Nhị gia đi ra ngoài buôn bán, được người khác tặng hắn một bao, Nhị gia cho hết cả cây vào kho, còn lại một chút linh chi không đáng giá đưa đến cho Liễu di nương.
Liễu di nương lấy cũng vô dụng, bèn ra lệnh cho nha hoàn đưa đến chỗ Trần đại nương, còn cố ý dặn dò thứ này chỉ cho phép làm canh giải rượu cho nam nhân.
Cứ như vậy, một nồi canh thịt nấu trước, một nồi canh tỉnh rượu nấu sau.
Lúc đợi hâm canh, Trần đại nương có đau bụng đi nhà xí một chuyến, phòng bếp nhỏ chỉ còn lại cháu gái bà.
Nhị Nha vừa tròn tám tuổi, đi theo Trần đại nương giúp đỡ chuyện nhà bếp nhỏ.
Sau khi Trần đại nương trở về, Nhị nha bèn đi chơi, một canh giờ sau, Lý Chính Gia mang theo người tới lấy canh thịt trước.
Ai ngờ, trong canh thịt đã thần không biết quỷ không hay thêm mấy muỗng canh linh chi.
Linh chi thuộc họ nấm, công hiệu gấp mười mấy lần nấm bình thường, chỉ cần một muỗng thôi cũng đủ gây tai họa cho Yến Tam Hợp.
“Lão gia, Lý Chính Gia đi vào phòng bếp nhỏ, tổng cộng dẫn theo ba hạ nhân, canh là Trần đại nương múc sẵn, các nàng chỉ cần để vào hộp thức ăn là có thể mang đi.”
Tạ tổng quản nhìn thần sắc chủ tử: "Lão nô tách ra thẩm vấn Trần đại nương và cháu gái bà ta, hai người đều khóc lóc kêu oan, ngài xem chuyện này...”
Tạ Đạo Chi liếc xéo qua, Tạ tổng quản sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.
Bởi vậy, hiềm nghi của phu nhân xem như đã rửa sạch, hiềm nghi của Liễu di nương lại lớn hơn, bởi vì chút linh chi vụn này là Liễu di nương đưa cho.
Mà Trần đại nương này có thể quản phòng bếp nhỏ, xét ra vẫn là vì có Liễu di nương đỡ đầu.
Liễu di nương là người phía nam, khẩu vị xưa nay thanh đạm, ăn không quen khẩu vị nặng ở phía bắc, toàn bộ Tạ phủ chỉ có Trần đại nương làm đồ ăn thanh đạm nhất.
Mà phòng bếp nhỏ quản lý việc ăn khuya của các phòng, thích hợp đồ thanh đạm, cho nên việc này mới hiển nhiên như thế?
Bếp nhỏ có dầu.
Vì chút dầu này, vì báo ân tình của Liễu di nương, Trần đại nương rất có thể sẽ giúp đỡ Liễu di nương làm chút chuyện không thể để người khác biết.
Tạ Đạo Chi trăm triệu lần không nghĩ tới, chân trước vừa mới vỗ ngực cam đoan với lão phu nhân, chân sau đã thật sự rơi xuống đầu Liễu thị.
Đúng lúc này, không trung truyền đến vài tiếng sấm, mưa to xối xả, mưa rơi lộp bộp trên vải dù, cũng giống như là đập vào lòng hắn vậy.
“Đi, đưa Trần đại nương và cháu gái đến thư phòng của ta, ta tự mình đến thẩm vấn.”
Tạ Tiểu Hoa không biết là vì cơn mưa lớn này, hay là vì đôi mắt lạnh lùng của lão gia, mà rùng mình một cái.
Haiz
Tạ gia vốn dĩ thất thái bình, người làm thê làm thiếp đều giữ bổn phận; Con trai trưởng làm quan, con thứ buôn bán, bình an vô sự.
Chuyện này vừa xảy ra, chẳng khác nào xé đi lớp che mặt mày, về sau sợ là không được yên ổn.
Tạ Tiểu Hoa đưa ô đến tay lão gia: “Vâng, lão nô sẽ đi bắt người.”
“Khoan đã!” Tạ Đạo Chi như chợt nghĩ tới cái gì: "Lão tam đâu, sao cả đêm nay không thấy nó đâu cả?”