“Đến chỗ Nhị ca xin chút điểm tâm ăn, không phải là không hoan nghênh đó chứ?”
“Mong còn không được.” Tạ Bất Hoặc nhìn đại nha hoàn bên cạnh: “Đi nói với phòng bếp một tiếng, mang nhiều món Tam gia thích tới đây.”
“Vâng.”
“Tam đệ ngồi đi.”
Tạ Tri Phi cũng không khách khí, ngồi xuống cạnh bàn, đôi mắt hoa đào đánh giá bài trí trong phòng.
“So ra vẫn kém trong phòng Tam đệ.” Tạ Bất Hoặc cười nói: "Chỗ này của ta rất đơn sơ.”
“Cũng không kém." Tạ Tri Phi cười khẽ: “Đều là đồ tốt.”
Tạ Tri Phi đặt chung trà xuống, từ từ đứng dậy: “Nếu đến hai nhà đính hôn thì hối hận cũng không kịp.
Tạ Bất Hoặc thấy ánh mắt hắn dừng trên một chiếc bình mỹ nhân, cười nói: "Đây vốn là đồ trong phòng di nương, ta thấy đẹp bèn xin lấy, nếu tam đệ thích thì cứ lấy đi.”
Tạ Tri Phi lắc đầu: "Ta không có thói quen lấy đồ người khác thích.”
Lời này, là đang ý ám chỉ.
Tạ Bất Hoặc đánh giá lão Tam, vẻ mặt ôn hòa trên mặt không thay đổi, cảm giác lười biếng quanh ngươi không thay đổi, nhưng hắn biết có điểm không thích hợp.
Với cá tính của lão tam, thì với động tĩnh trong bữa lễ Trung thu của mình, hắn chắc chắn sẽ có phản ứng.
Nhưng lần này thì không.
Không chỉ không có, hắn thậm chí còn rất thờ ơ, giống như căn bản không đặt trong lòng vậy.
Điều này khiến cho trái tim Tạ Bất Hoặc có cảm giác như đang kéo co, mình một đầu dùng hết sức, chẳng hiểu sao bên kia lại buông tay.
Ánh mắt Tạ Bất Hoặc từ từ trầm xuống, "Tam đệ đột nhiên chạy vào viện ta, không chỉ đơn giản là ăn điểm tâm thôi nhỉ?"
“Đúng là có chút chuyện.” Tạ Tri Phi thưởng thức chung trà trên tay: “Là chuyện liên hôn giữa hai nhà Hách Đỗ, nhị ca có từng nghe nói chưa?”
“Hôm qua ăn cơm với Ôn Ngọc, nghe hắn nói rồi.”
Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện này nhị ca thấy thế nào?”
“Là chuyện tốt.” Tạ Bất Hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tính tình Ôn Ngọc không sợ trời không sợ đất, đang muốn có người giỏi giang để quản bớt.”
Tạ Tri Phi không nhanh không chậm nở nụ cười: “Ngươi lớn như vậy, còn muốn có người quản sao, mình nên cưới người nào, không nên cưới người nào, trong lòng không tự có tính toán sao?"
Không đợi Tạ Bất Hoặc nói, hắn đã thở dài.
“Nhị ca khuyên nhủ hắn đi, cưới nhầm người là chuyện nhỏ, đứng nhầm phe thì không có thuốc hối hận để uống đâu.”
Tạ Bất Hoặc cũng cười: "Tam đệ coi trọng ta, ta nào có tư cách khuyên, hôn nhân đại sự, cho tới bây giờ đều là mệnh lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối.”
“Lời này của nhị ca nói không sai, chỉ là...” Tạ Tri Phi lắc đầu: "Cưới thê tử thì phải cưới người hiền, người quá giỏi giang vào cửa sẽ khiến gia đình không yên.”
“Tam đệ sao lại quan tâm đến chuyện của Hách Ôn Ngọc như vậy, chẳng lẽ...”
"Ta chỉ là xót cho nhị ca thôi, khó khăn lắm mới được phụ thân sủng ái, lại bởi vì một Hách Ôn Ngọc..." Tạ Tri Phi ghé đầu qua, thấp giọng nói: "Sợ là Nhị ca không biết, Đỗ Thượng Thư và phụ thân đã sớm bất hòa rồi.”
Tạ Bất Hoặc giật mình: "Lại có chuyện như vậy ư, sao ta một không biết gì nhỉ?”
Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi!
“Bây giờ biết cũng không muộn.”
Tạ Bất Hoặc đứng lên đón ánh mắt hắn, cười gằn: "Trước giờ ta làm việc, chỉ có muốn làm hay không, không có hối hận.”
Vậy sao?
“Vậy xin nhị ca hãy đứng vững, đừng đi lệch đường, phải nhớ mình mang họ Tạ.”
Tạ Tri Phi nói xong, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, nha hoàn mang theo hộp thức ăn đi vào viện, giật mình nói: "Tam gia sao đã đi rồi, điểm tâm còn…”
Mắt Tam gia đảo qua, nha hoàn sợ tới mức nửa câu sau kẹt ở cổ họng, vội vàng cúi đầu nhìn vào trong phòng.
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nhị gia đoan chính ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn tú ẩn ở trong bóng tối, nhìn không biết là vui hay là giận.
…
Tạ Tri Phi đi tới cửa thứ hai, Tạ Tiểu Hoa vội vàng chạy tới, lấy từ trong ngực ra một phong thư.
Người gác cổng vừa nhận được, nói là người Đỗ phủ đưa tới cho Tam gia.
Đỗ Phủ?
Tạ Tri Phi đọc thư, như có điều suy nghĩ.
Tạ Tiểu Hoa tò mò: “Tam gia không xem sao?”
Chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.
Tạ Tri Phi mở ra xem, quả nhiên đúng như hắn dự đoán: Đỗ Y Vân hẹn hắn gặp mặt.
Danh tiếng của Hách Quân, với tính khí của Đỗ Y Vân, thì tuyệt đối không chịu gả. Không gả thì phải nghĩ cách phá hỏng chuyện này.
Tìm hắn?
Chuyện này thú vị đây!
Nơi gặp mặt là ở bờ sông Hộ Thành.
Bên bờ sông có một rừng cây nhỏ, trong rừng có một chòi nghỉ mát, Đỗ Y Vân đứng trong chòi nghỉ mát, bên cạnh là tỳ nữ Nghê Nhi.
Tạ Tri Phi đi tới, nắm tay lại ho một tiếng.
Đỗ Y Vân xoay người, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Tam ca, huynh đến rồi.”
“Đỗ cô nương tìm ta có chuyện gì sao?”
“Cha ta muốn gả ta cho thế tử Vũ An Hầu, nhưng ta không muốn gả.” Đỗ Y Vân nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Tri Phi: "Tam ca giúp ta nghĩ cách đi.”
“Đỗ tiểu thư tự trọng, ngươi nên gọi ta một tiếng Tam gia.”
Nếu như không phải đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tạ Tri Phi thực sự cho rằng nữ tử này là một người yêu đuối, không thể nào hại người được.
Lời này, vạch rõ quan hệ của hai người.
“Với cả, ta với hắn không thân chẳng quen, cũng chẳng thể nghĩ cách gì cho ngươi, ngươi tìm lầm người rồi.”
“Ta không tìm lầm người.” Đỗ Y Vân dùng khăn lau nước mắt: “Thật ra trong lòng Tam ca cũng không muốn ta gả đi phải không.”
Gương mặt Tạ Tri Phi không có biểu cảm gì: "Ngươi có gả hay không thì liên quan gì đến ta?”
“Không liên quan đến Tam ca, nhưng có liên quan với người phía sau Tam ca.”
Đỗ Y Vân thu nước mắt lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ít nhiều cũng có chút quan hệ chứ?”
Tạ Tri Phi lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, chợt mỉm cười: “Ngươi nói xem có liên quan gì không?”
“Ta là một nữ tử khuê phòng, làm sao có thể nói ra được, chẳng qua chỉ là trực giác mà thôi.”
Đỗ Y Vân cố ý nói từng chữ thật chậm rãi.
“Tam ca và tiểu Bùi gia thân thiết như vậy, tiểu Bùi gia và cái vị ở Cung Đoan Mộc, lại thân thiết như thế, Tam ca còn có một trái tim hiệp nghĩa nữa.”
“Có trái tim hiệp nghĩa thì làm sao?”
“Sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
“Ngồi yên mặc kệ cái gì?”
Nói đến đây, Đỗ Y Vân biết nam nhân trước mắt đang ép nàng nói thật.
Nàng cũng chỉ có thể nói thật.
“Tam ca đừng về phe ai, người khác không biết, nhưng muội muội ta biết, hai nhà Hách, Đỗ thông gia, người phía sau Tam ca hẳn là không muốn đâu.”
Tạ Tri Phi nhìn nàng, đáy mắt sâu xa.
Cả phòng sách ở nhà Đỗ Kiến Học, Đỗ Y Vân này quả nhiên không phải đọc không, hiểu rất rõ thế cục.
Đỗ Y Vân đương nhiên nắm rõ.
Hơn nữa nàng còn rất rõ ràng, phụ thân vì muốn giữ chức quan, chắc chắn sẽ gả nàng đi.
Hai huynh trưởng tuy rằng thương nàng, nhưng không thể so được với vinh hoa phú quý nửa đời sau.
Mẫu thân là nữ nhân nội trạch, ngoại trừ khóc nháo, thì chẳng thể làm gì.
Chỉ có Tạ Tri Phi trước mắt mới là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng.
“Tam ca.” Đỗ Y Vân khẽ gọi một tiếng: “Mặc kệ trước kia như thế nào, mục đích hiện tại của chúng ta là giống nhau, ngươi nói có đúng không?”
“Cho nên thế nào?” Tạ Tri Phi thản nhiên hỏi một câu.
“Cho nên, huynh phải giúp ta.”
“Giúp thế nào?”