Gương mặt nàng hơi xấu xa: “Ta nói, bạc không được cho đủ, người cũng không được cho đủ thì ta đã đồng ý xây.”
Lục Thời dùng sức đấm ván giường một cái, hơi thẹn quá hóa giận.
"Có một người, lừa Chử sư huynh hai trăm lượng, lừa Đường sư huynh ba trăm lượng, sau đó góp thêm số bạc mình cất giữ mấy năm vào, ừm, đại khái được ba mươi mấy lượng nhỉ.”
Đáy mắt nàng có ánh nước chực trào.
“Hắn còn tìm Tam Bàn hỗ trợ, chưởng quỹ tiệm rèn sắt kia cũng bị hắn mời vào phủ, bảy thư sinh hậu viện, thật sự bị hắn ép hết sức.”
Thời gian ba tháng, hắn ngoại trừ đọc sách, cho ngựa ăn, thì đều đang làm việc. Hắn nói ít nhất, làm nhiều nhất. Buổi tối đọc sách xong, còn không quên đi qua bên kia dạo một vòng. Ngày khánh thành lầu kịch, người khác đều tới, chỉ có hắn không tới, nói là không khỏe.”
“Hôm đó ta nghe xong, đi tới cửa viện hắn, suy nghĩ hồi lâu vẫn không đi vào, chỉ đứng ở cửa, mắng một tiếng "Đồ ngốc", không biết hắn có nghe thấy hay không.
Lục Thời không nghe thấy.
Hắn đang nằm trên giường ngáy ngủ.
Ba tháng, thực sự khiến hắn mệt mỏi quá sức.
“Huynh có biết, sau khi cha xem vở kịch kia, đã nói gì với ta không?”
Nàng lại lấy khăn mặt trên trán hắn, đi tới trước bồn rửa mặt thấm ướt.
Lục Thời nhìn bóng lưng nàng, cảm thấy cả người chợt không còn chút sức lực nào.
Là một loại cảm giác rất bất lực.
“Ông ấy nói, đứa nhỏ Sơn Thạch này có thể gánh vác trọng trách, vì thế, ta đánh bạo hỏi.” Nàng xoay người, dựa vào cửa sổ, im lặng nhìn hắn: “Cha, cha có thích hắn không?”
Giống như một con dao găm, đột nhiên đâm vào tim Lục Thời, đó là nơi mềm mại nhất, không có năng lực phòng ngự nhất của hắn.
Hắn cảm giác được cơn đau, lại cảm thấy không có đau quá.
“Ngươi đoán xem, cha ta trả lời thế nào?”
Lục Thời chẳng dám thở ra, cứ nghẹn ngào như vậy, chỉ sợ một cái hô hấp của hắn lại khiến nàng mất hứng, không chịu nói ra câu trả lời của tiên sinh.
Nàng đi lên phía trước, lần thứ ba đắp khăn lông lên trán hắn, sau đó đôi môi chậm rãi cong lên, biến thành một độ cong dịu dàng.
“Cha nói: Con gái của ta thích, thì ta cũng thích.”
Lục Thời không nhúc nhích, giống như tự của hắn vậy… Sơn Thạch.
Núi đá là yên tĩnh, là im lặng, là lạnh như băng, nhưng giờ phút này tim của hắn lại là nóng, hơn nữa còn đập nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây chắc chắn là một giấc mơ.
Hắn nghĩ.
Vì sao lại không chân thật như vậy, hư vô mờ mịt như vậy.
Thật lâu sau, hắn mở đôi môi khô nứt ra, vừa định nói chuyện, thì thiếu nữ đã che miệng hắn lại.
“Lục Thời, thật ra ta...”
Đôi mắt nàng như lửa đốt cháy: “...chưa từng chịu khổ như thế, ta rời khỏi Lâm Bích ngay cả tóc cũng không chải."
“Đường sư huynh không có nói quá, đoạn đường này khiến xương cốt của chúng ta sắp bị xóc nát rồi, nhưng ta còn bảo người đánh xe nhanh một chút, nhanh hơn một chút, ta... ta sợ tới chậm, để một mình huynh phải khổ sở.”
“Huynh khổ sở nhiều chuyện như vậy, ta lại không giúp được gì, nghĩ thầm thôi thì ở bên cạnh được thì tốt rồi. Lúc nương đi, ta quả thực cảm thấy không thể sống nổi, là cha và Lâm Bích vẫn luôn ở bên cạnh ta.”
Câu nói cuối cùng của nương là nói với cha, bà nói: "Trên đời này chuyện gì cũng không thoát khỏi một chữ "quên", tốt, xấu đều phải quên, mới có thể đi về phía trước".
Lục Thời nhìn nàng không chớp mắt, mắt cay cay, nước mắt chảy xuống.
Hai mươi sáu năm, hắn sống hai mươi sáu năm, đến hôm nay mới giật mình phát hiện, nữ nhân kia lại đóng vai trò bầu bạn trong sinh mệnh của hắn. Cho dù vai diễn này bà đóng không đạt, nhưng ít nhất hắn vẫn còn một người có thể nhớ thương, cho nên bà đi rồi, hắn mới cảm thấy trời đất bao la này chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng bây giờ, Đường Chi Vị đến rồi.
Từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, ngồi ở trước mặt hắn.
Lục Thời vươn tay, nắm lấy nửa ngón tay cô đặt trên môi mình: “Nàng… có thể ở bên ta bao lâu?”
Nàng nhẹ giọng nói: "Rất lâu, rất lâu.”
“Nàng không sợ…”
“Không sợ.” Nàng mỉm cười, cười đến cực kỳ yêu khí.
"Ta không phải Thôi Oanh Oanh, ta là Đường Chi Vị, nương ta một tay nuôi lớn, ta sẽ không nhìn lầm người, huynh tin không, Lục Thời?"
Ta tin, Đường Chi Vị.
Lục Thời bỗng nhiên nhớ lại sáu năm trước, ở chùa Tĩnh An, hắn nhân lúc trời tối mò đến cửa Tây Viên, nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Lâm Bích, thầm chất vấn ông trời: Trên đời này sao có thể có một loại người như vậy, không chỉ có cha thương, còn có mẹ thương? Tại sao có người ở trên trời, có người ở dưới âm phủ?
Ông trời ơi, ta sai rồi.
Thì ra ta vẫn luôn sống ở trên trời.
...
Thời gian, đã trôi qua thật lâu.
Trên sân khấu, cuối cùng thư sinh cũng trúng cử.
Hương, cũng chỉ đốt được một chút.
Yến Tam Hợp khẽ gọi một tiếng: "Bất Ngôn.”
“Vâng!” Lý Bất Ngôn đứng dậy.
Chu Thanh, Hoàng Kỳ lập tức cũng đi theo nàng ra ngoài.
Đúng lúc này, một đám khói trắng kia bỗng nhiên bất an lay động, một lát sau, khói trắng bay về phía Yến Tam Hợp, quấn ở trên cánh tay của nàng.
Yến Tam Hợp giơ tay kia lên, vỗ nhẹ khói trắng, cười nói:
“Đừng lo lắng, ngươi cứ yên tâm đi, hắn sẽ chạy tới gặp ngươi thôi.”
Tiểu Bùi gia ngây ngốc nhìn, lại ngây ngốc hỏi một câu: “Tại sao lại chạy?"
“Bởi vì.” Tạ Tri Phi nói tiếp: "Tròng lòng nhớ nhung một người, thì chẳng thể chờ được giây lát, cho dù là chạy đi gặp thì cũng chỉ hận mình không chạy đủ nhanh.”
Yến Tam Hợp: "..." Sao hắn lại nói những lời ta muốn nói?
Tiểu Bùi gia: "..." Tên nhóc này tám phần là động xuân tâm với ai rồi, nếu không thì sao lại nói được những lời như thế.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên nổi gió.
Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia chỉ cảm thấy đau mắt, không kịp nhắm lại.
Gió thổi bay mái tóc đen của Yến Tam Hợp, rơi một đoạn tro hương cuối cùng.
Khi tro hương im lặng rơi xuống đất, trong đầu Yến Tam Hợp chợt nghe được một tiếng "cạch".
Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng.
“Cảm ơn ngươi, ta đi đây.”
“Đi đi, Đường Chi Vị.”
Nhân quỷ khác đường, đây không phải là nơi ngươi nên ở.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Quan tài của nàng khép lại rồi.”
Tiểu Bùi gia: "Nhanh vậy sao?”
Tạ Tri Phi: "Vậy có phải ngươi sắp ngất rồi không?”
Yến Tam Hợp gật gật đầu, ánh mắt nhìn thư sinh trên đài, sau đó rũ mắt xuống, lẳng lặng chờ đợi mình ngất xỉu.”
Một giây;
Hai giây;
Ba giây;
Trên sân khấu, tiếng trống cuối cùng rơi xuống, Yến Tam Hợp phát hiện mình vẫn tỉnh táo.
Lạ thật.
Nàng ngẩng đầu, phát hiện Tạ Tri Phi, Tiểu Bùi gia đang lo lắng nhìn nàng.
Yến Tam Hợp học dáng vẻ của Lý Bất Ngôn, nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết vì sao, đồng thời, ánh mắt vội nhìn về phía sân khấu.
Vừa nhìn, thì quá sợ hãi.
Hắn biến mất rồi.
Tạ Tri Phi rất nhanh phản ứng lại: “Chúng ta cũng mau rời đi thôi.”
Yến Tam Hợp vội cầm lấy hai cành hoa Quế trên bàn, dùng sức kéo Tiểu Bùi gia còn đang ngẩn người:
“Nhanh…”