Đi vào viện xem, trước một dãy phòng thấp thật dài, là bếp lò, ghế trúc, rổ rá rải rác đầy mặt đất.
Lý Bất Ngôn nâng một cái ghế lên: “Tam Hợp, nơi này có người ở.”
“Hắn là hạ nhân ở, trên giá có phơi quần áo, còn treo vài bộ quần áo thô kệch.” Yến Tam Hơp nhìn xem từng gian phòng, đến gian cuối cùng xem nàng nàng cũng không hề dừng lại: “Đi, đến hí viện.”
Vậy là xem xong rồi sao?
Vậy thì có thể nhìn ra trò gì được chứ?
Lý Bất Ngôn không dám hỏi nhiều: “Hí viện ở góc nào?”
“Hẳn là ở hậu hoa viên.” Lý Bất Ngôn chế nhạo nói: "Lần nữa nghiệm chứng xuất thân của Tam Hợp cô nương nhà ta là nhà giàu, trong nhà chắc chắn cũng có hí viện.”
Yến Tam Hợp bị nàng nói đến ngẩn ra, khoảng thời gian này bận rộn giải tâm ma của Tĩnh Trần, rất lâu rồi nàng chẳng nghĩ tới thân thế của mình.
“Hẳn là có, nếu không ta sẽ không tự nhiên mà thốt ra như vậy.”
“Yến đại tiểu thư, vậy làm phiền ngươi suy nghĩ một chút, con đường nào đến hậu hoa viên thế?”
Con đường của nhà thế gia, cảnh sắc tao nhã mê người, thông tới nơi nào, Lý Bất Ngôn nào biết được.
Yến Tam Hợp chỉ vào con đường chính giữa: "Con đường này.”
Đây là một con đường nhỏ lát gạch xanh, hai bên trồng trúc, gió thổi qua, lá trúc xào xạc nghe rất có ý cảnh. Bình thường người đọc sách đều thích trúc, có thể thấy được khu rừng trúc này là đồ cũ của Đường gia, sau khi Nghiêm Như Hiền dọn vào thì giữ nguyên hiện trạng.
Hai người đi gần thời gian nửa chén trà, xuyên qua một cổng vòm, cảnh trí hậu hoa viên thu hết vào đáy mắt.
Lý Bất Ngôn đảo mắt qua, thổn thức cảm thán: “Lớn thật.”
Yến Tam Hợp chỉ vào một gian tiểu lâu bốn góc phía xa xa: "Cái kia hẳn là sân khấu kịch.”
Khốn kiếp!
Ánh mắt Lý Bất Ngôn đều nhìn thẳng: “Đây đâu phải sân khấu kịch, đây rõ ràng là cái lầu kịch.”
Xa xỉ!
“Ngươi đi dạo trên sân khấu đi.”
“Ngươi thì sao?”
"Ta ngồi xuống xem.”
“Nhìn gì?”
“Nhìn ngươi.”
“Nhìn ta làm gì?” Đầu óc Lý Bất Ngôn tuy rằng hồ đồ, nhưng vẫn nhanh nhẹn đạp lên sân khấu kịch: “Tam Hợp, sân khấu này là đồ Đường gia lưu lại, ván gỗ dưới chân rất cũ, giẫm lên kêu kẽo kẹt không thôi, hơn nữa còn chẳng dùng đến, toàn bụi với bụi.”
Không có gì lạ.
Nghiêm Như Hiền là một thái giám, thái giám không thể trắng trợn cưới thê nạp thiếp, đương nhiên cũng sẽ không mời gánh hát đến nhà diễn.
Dần dà, sân khấu này đã bỏ trống.
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn, đầu óc lập tức hiện ra một hình ảnh: trong kịch quý phi và quân vương si ngốc triền miên, bên ngoài Đường Chi Vị uyển chuyển từ chối tiền thái tử.
Thật mỉa mai làm sao?
Lại chân thật cỡ nào!
...
Qua hạ chí, ngày ngắn đêm dài, hơn nữa hôm nay trời đầy mây, lúc Tạ Tri Phi xuống nha môn thì sắc trời đã rất tối.
“Gia, ngồi xe đi, trời này sắp mưa rồi.”
“Cưỡi ngựa nhanh hơn.” Tạ Tri Phi dắt ngựa, vừa định xoay người, thì chợt dừng lại: "Hắn đang ở đâu?”
Hắn, là chỉ Triệu Diệc Thời.
Chu Thanh che miệng: “Sau khi đưa Lục đại nhân hồi phủ, đã bị người của Thái tử gọi đi rồi.”
“Thái tử đâu?”
“Lập án ở Tam Ti.” Chu Thanh: "Nghe nói một số lão thần ở Lễ bộ, sau giờ ngọ đều bị gọi đi hỏi rồi.”
Tạ Tri Phi: "Đỗ Kiến Học thì sao?”
Chu Thanh: "Cũng gọi đi rồi.”
Tạ Tri Phi: "Ngươi bắt Lý Hưng xuất phát chưa?”
Chu Thanh: "Cẩm Y Vệ đã xuất phát từ lúc chưa bãi triều rồi.”
Tạ Tri Phi: "Phía Lễ bộ và Quốc Tử Giám không có động tĩnh gì sao?”
Chu Thanh: "Không có.”
Hỏi một vòng, Tạ Tri Phi hoàn toàn an tâm, lập tức xoay người lên ngựa cưỡi thẳng đến phủ đệ Yến Tam Hợp.
Bỗng nhiên, má trái có thứ gì đó rơi xuống, sờ thì đúng là mưa.
Chu Thanh đuổi theo: “Gia, trời mưa rồi.”
Tạ Tri Phi quất mông ngựa một cái: “Nhân lúc mưa chưa lớn, đi thôi!”
...
Bên kia.
Lý Bất Ngôn bay xuống sân khấu, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Trời mưa rồi, chúng ta về thôi.”
“Bất Ngôn, ta có một vấn đề mãi không nghĩ ra.” Yến Tam Hợp nhẹ giọng nói: "Một người vong ân phụ nghĩa như Lục Thời, vì sao tiền thái tử vì không ra tay giải quyết hắn, giúp tiểu sư muội báo thù.”
"Ôi, tổ tiên của ta ơi!” Lý Bất Ngôn giậm chân một cái, dùng sức kéo Yến Tam Hợp dậy: “Có thể hồi phủ đã rồi nghĩ không, mưa lớn rồi này.”
Yến Tam Hợp lúc này mới phát hiện trời mưa, vội vàng nói: "Hồi phủ.”
Đã không còn kịp rồi, mới vừa rẽ ra khỏi ngõ nhỏ, mưa đã trút xuống.
Lý Bất Ngôn đang bị nội thương, vẫn chưa dưỡng được mấy ngày, không thể bị cảm lạnh, Yến Tam Hợp quyết định: “Tìm một chỗ tránh mưa trước, chờ mưa nhỏ một chút rồi chúng ta đi.”
Lý Bất Ngôn kiễng chân nhìn xung quanh: “Tam Hợp, bên kia có chỗ kìa.”
Yến Tam Hợp nhìn theo tay Lý Bất Ngôn, đó có một mái hiên nhô ra.
“Đi thôi!”
Hai người chạy tới, vừa đứng vững, còn chưa kịp phủi bọt nước trên người, lại có hai ngươi khác chạy đến tránh mưa.
Lý Bất Ngôn theo thói quen, kéo Yến Tam Hợp qua, còn mình thì đứng giữa nàng và hai người kia.
"Khi nào thì mưa ngừng?”
"Có trời mới biết."
“Chúng ta ra ngoài bao lâu rồi?”
“Gần nửa canh giờ thì phải!”
“Có kịp không?”
“Nguy hiểm.”
“Vậy thì đi?”
“Đi thôi!”
Hai người vọt vào trong cơn mưa to, Yến Tam Hợp theo bản năng nhìn thoáng qua, thì ra là người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh.
Hai người này đi không bao lâu, mưa nhỏ lại, gió lớn dần.
Lý Bất Ngôn thấy tầng mây cuồn cuộn, chỉ sợ còn có mưa lớn hơn: “Tam Hợp, nhân lúc mưa đang đang nhỏ, chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.”
Nói là đi, thực ra là chạy, Yến Tam Hợp chạy tới chạy lui, bỗng nhiên phát hiện có mấy người ăn mặc như thư sinh lướt qua các nàng.
Lý Bất Ngôn lẩm bẩm: "Trời mưa không ở nhà đọc sách, chạy ra ngoài làm gì?”
Yến Tam Hợp chợt dừng bước, trong lòng loáng thoáng nổi lên suy đoán nào đó.
Lý Bất Ngôn chạy ra xa hơn mười trượng, bỗng nhiên phát hiện Yến Tam Hợp không thấy đâu nữa, quay đầu nhìn lại thử, hay lắm, ngươi này đứng sững sờ tại chỗ, lại không nhúc nhích nữa rồi.
Ngây người cũng phải lựa lúc chứ!
Lý Bất Ngôn vội vàng quay lại, thở phì phò nói: "Ta nói này tổ tông, ngươi có thể…”
“Bất Ngôn.” Yến Tam Hợp nắm lấy cánh tay Lý Bất Ngôn.
Nàng nắm thật chặt, chặt đến mức lông mày Lý Bất Ngôn khẽ nhương lên: “Sao vậy?”
“Ngươi nói xem Tam gia đang ở đâu?”
“Còn có thể ở đâu? Không phải ở nha môn thì là ở Câu Lan nghe nhạc.”
"Dùng cách gì để tìm hắn nhanh nhất?”
“Đơn giản, tùy tiện bắt người của Ngũ Thành Binh Mã Ti hỏi thứ.”
"Vậy ngươi dùng tốc độ nhanh nhất hỏi Tam gia đang ở đâu, sau đó...” Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Sau đó nói cho hắn biết, các thư sinh hắn đang muốn gây sự, bảo hắn mau ra phố xem.”
“Hả?” Lý Bất Ngôn chợt trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi làm sao biết được?”
Không kịp nói tỉ mỉ.
Yến Tam Hợp buông tay: “Ta đi theo những thư sinh kia.”
“Chờ đã!” Lý Bất Ngôn vừa nghe lời này, sợ tới mức kéo vai Yến Tam Hợp: "Ngươi đi theo những thư sinh kia làm gì?”
“Ngoại trừ tiện cho chúng ta gặp nhau thì còn có thể kiếm được chút thu hoạch bất ngờ.”