“Thần, tạ ơn bệ hạ.”
Trong giọng nói không có sự e ngại, còn mang theo sự vui sướng, giống như hai chữ "Thành toàn" này hắn đã đợi rất lâu, trông mong rất lâu rồi.
Sau lưng Hoàng đế toát mồ hôi lạnh, nhưng chỉ thoáng chốc đã tỉnh táo lại.
"Trẫm đã quên, ngươi là đại ngự sử chuyên lên tiếng cho thiên hạ, là vị quan thanh liêm nhất."
“Nếu trẫm giết ngươi, sẽ mang tội danh giết thanh quan, đợi ngày sau ghi vào sử sách, trẫm sẽ trở thành hôn quân, mà Lục đại nhân ngươi, thì lại được lưu danh sử sách.”
Lục Thời quỳ trên mặt đất, không nói một lời, thân thể không có lớp quan bào uy vũ kia che lấp, nhìn qua chẳng qua chỉ là một ông lão bình thường.
Hoàng đế chỉ cảm thấy xương khớp, bốn kinh tám mạch toàn thân đều đau nhức.
Hắn cả đời từng trải qua vô số phong ba, từng đánh vô số trận chiến, gặp qua vô số kẻ địch, đối thủ, vẫn chưa có ai ép hắn được đến bước đường này.
Người này dồn hắn vào một khe hở chật hẹp, không đường để vào, không đường để lui, thậm chí muốn rút đao ra cũng không thể.
Hoàng đế chán nản ngồi xuống: “Lục Thời ơi Lục Thời, trẫm giữ ngươi không được, giết ngươi không xong, ngươi tính toán quá giỏi.”
Lục Thời vẫn im lặng như cũ.
Hoàng đế thấy hắn như vậy, lại muốn mỉm cười: “Ngươi là đến báo thù cho hắn ư?”
Hắn là tiền thái tử.
Lúc này Lục Thời mới đứng thẳng dậy: "Không phải vì hắn, chỉ vì Đường gia.”
Hoàng đế cười gằn: “Điều này có khác gì nhau sao?”
“Có!” Lục Thời thản nhiên cười: "Đường gia cho ta ân huệ, nhận ân một giọt phải báo đáp lại cả con sông.”
“Vậy trẫm thì sao?” Hoàng đế chất vấn: "Thân phận của ngươi năm đó, có rất nhiều người khuyên trẫm đừng dùng ngươi, trẫm không chỉ không từ bỏ ngươi, còn giúp đỡ ngươi từng bước thượng vị, chẳng lẽ trẫm không cho ngươi ân huệ sao?"
Lục Thời: "Bệ hạ cho ta thượng vị, ta vượt mọi chông gai vì bệ hạ, đây không phải ân huệ, đây là ngươi tình ta nguyện, là quân thần ăn ý.”
Hay cho câu quân thần ăn ý.
Hoàng đế cười gằn liên tục.
"Đường gia chắc chắn phải bại, Đường Kỳ Lệnh chắc chắn phải chết, với tính cách của người nọ thì căn bản ngồi không vững giang sơn này. Đường Kỳ Lệnh là tiên sinh của hắn, càng là quân sư quan trọng nhất của hắn, cánh tay trái cánh tay phải đắc lực. Hắn không chết trên tay ta, cũng phải chết trên tay người khác.”
"Bệ hạ nói không sai.” Đáy mắt Lục Thời đầy trào phúng.
“Đường Kỳ lệnh đáng chết, nhưng không nên chết như vậy. Đường gia tất bại, nhưng không nên bại như vậy. Tướng quân có thể chết trên chiến trường, nhưng không thể chết vì bị vu oan là đầu hàng địch. Chết như thế, là chết không nhắm mắt.”
Hoàng đế cười gằn một tiếng: “Cho nên ngươi sống đơn độc một mình, chỉ vì ngày hôm nay sao?”
“Cũng không phải.” Lục Thời bình tĩnh nói: "Trên đời này, có kẻ tốt, kẻ ác, có gian thần, có trung thần, có thanh quan, có tham quan…. Trực như huyền, tử đạo biên; Khúc như câu, phản phong hầu."
“Cả đời này của ta, chung quy chỉ đi con đường quang minh, ngăn ngừa quỷ quái thiên hạ, cả đời này của ta….”
Lục Thời dừng lại một chút.
“Tiên sinh từng nói, tính tình của ta rất thích hợp để làm Ngự Sử, nhiều năm nay ta có tư tâm cũng có bản tâm, ngoại trừ việc muốn đòi công bằng cho Đường gia ra thì còn muốn cố gắng không phụ lời tiên sinh nữa.”
“Lục Thời, trên đời này làm sao có hai chữ công bằng?” Hoàng đế tiến về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Thời.
"Hắn sinh ra đã nằm ở vạch đích, ta sinh ra là con thứ, Lục Thời ngươi mặc dù họ Lục, sinh ra lại chỉ là đứa con riêng, nói gì công bằng?"
Trong mắt Lục Thời dần bốc lửa hừng hực.
“Số phận đã an bài, không ai có thể lựa chọn, thứ duy nhất có thể lựa chọn, đó là làm sao để xứng đáng trái tim trong lồng ngực mình.”
Hắn lẳng lặng nhìn đế vương.
Hắn chém giết quyết đoán, văn thao võ lược, bình định tứ hải, biết dùng nhân tài, Hoa quốc ở trong tay hắn, có thể còn thịnh thế hơn cả thời Hán thời Đường. Nhưng máu trên tay quá nhiều, đến nỗi không thể đổ hết được; Oan hồn dưới đao quá nhiều, Diêm Vương điện cũng không chứa nổi.
“Bệ hạ không phải là một người tốt, nhưng lại là một hoàng đế tốt.”
Lục Thời từ từ cúi người xuống, trán chạm đất.
"Thần may mắn được đi cùng bệ hạ mười tám năm, thần không hối hận; nhưng thần muốn đòi lại công bằng cho Đường gia, mười tám năm này cũng chưa từng hối hận. Xin bệ hạ, ban cho thần tội chết!"
Trong điện lớn chợt yên tĩnh như chết.
“Bùi đại nhân, Bùi đại nhân.” Tiểu nội thị vui vẻ chạy tới, ghé vào bên tai Bùi Tiếu nói: "Lão đại nhân không sao.”
Bùi Tiếu không dám tin: "Thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Quan Thế Âm Bồ Tát của ta ơi!”
Tiểu Bùi gia chợt có cảm giác sống sót sau tai nạn, vội vàng móc ngân phiếu trong ngực ra nhét hết vào trong tay tiểu nội thị.
“Hắn đâu, bây giờ đang ở đâu?”
“Hẳn là đã về đến nhà rồi.”
“A Di Đà Phật!” Tiểu Bùi gia hai tay chắp lại bái lạy, thầm nghĩ lần này cuối cùng cũng không sao rồi, an ổn.
“Không đúng!” Tiểu Bùi gia biến sắc.
Sao lại không có việc gì chứ?
Sao bệ hạ lại tha cho hắn?
Chuyện này không hợp lẽ thường!
Tiểu Bùi gia vừa biến sắc, Lục Thời đã cầm ô bước vào viện.
Lục Đại đang đợi hắn dưới mái hiên.
“Lão gia đã về, ngài muốn dùng cơm trước, hay là tắm rửa trước.”
“Tắm rửa thay quần áo trước, kêu phòng bếp hâm hai bầu rượu, ta muốn uống với ngươi một lúc.”
Lục Thời đưa ô cho hắn: “Đúng rồi, ngươi lấy giúp ta bộ Trực chuyết* màu lam trong rương, ta muốn mặc.”
*mọi người tò mò thì tra hai từ này rồi vào chỗ hình ảnh xem ạ 直裰
Tay Lục Đại cầm ô khựng lại một chút, còn chưa trả lời, Lục Thời đã đi vào trong phòng.
Tắm rửa, thay quần áo.
Lục Thời đi tới trước gương đồng, phát hiện cổ áo hơi lệch, lại duỗi thẳng tay.
“Xiêm y này là nàng tặng ta, nàng nói ta mặc màu này nhìn trẻ tuổi, nên đã mời tú nương tốt nhất phủ Kim Lăng phủ may cho.” Hắn xoay người, duỗi dài hai tay: "A Đại, ngươi nhìn xem thế nào?”
Lục Đại không nói lời nào, chỉ gật đầu.
“Ngươi ấy, lúc nào cũng không nói thật.”
Lục Thời đưa tay chỉ hắn, lại xoay người, nhìn chính mình trong gương đồng.
Người già, vóc dáng cũng co lại, xiêm y này năm đó ta mặc vừa vặn, hôm nay mặc hơi lớn, A Đại, ngươi lại khâu giúp ta mấy mũi.
A Đại bất động, chỉ đỏ hốc mắt.
Lục Thời đi tới trước mặt hắn: “Đi, uống với ngươi mấy chung.”
“Lão gia? Xưa nay ngài là một người dứt khoát.”
Lục Thời vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu cười nói: "Đi!”
A Đại đi theo ra ngoài, lúc này có hạ nhân đưa rượu và thức ăn tới, Lục Thời ra lệnh: "Bày thêm một bộ bát đũa nữa.”
“Vâng, lão gia.”
Hai bộ bát đũa bày xong, hạ nhân khép cửa đi ra, Lục Thời kéo Lục Đại ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ.
Bốn đĩa thức ăn, rượu là rượu gạo.
Lục Thời uống liền ba chung, lại ăn vài miếng, rồi để đũa xuống.
“Chủ tớ một hồi, ta không có gì có thể để lại cho ngươi, mấy thứ đằng sau ta đều cho ngươi.”
“Lão gia? "Lục Đại đau lòng.
Lục Thời khoát tay, ý bảo hắn đừng nói gì cả.
"Sau khi ta chết, bệ hạ chắc chắn sẽ chôn cất ta ở gần hoàng lăng, cũng sẽ không để cho ta mặc bộ xiêm y này lên đường, ngươi cởi xiêm y này ra, chôn vào trong mộ nàng, cũng coi như là thành toàn cho ta.”
Lục Đại không nhịn được nữa, nước mắt lại rơi xuống.
“Có một người, ta thấy tướng mạo rất quen, ngươi hẳn cũng có cảm giác như ta.”
Lục Đại đột nhiên mở to hai mắt.
Lục Thời thở dài như không thể nghe thấy: “Không dễ dàng đâu, A Đại, ngươi chú ý một chút.”
Lục Đại rưng rưng gật đầu: "Được.”
Lục Thời lấy khăn ra, giúp hắn lau nước mắt, sau khi nhét khăn vào tay hắn, thì đi vào sương phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng, đi tới trước chậu rửa mặt, dùng khăn sạch rửa mặt rửa tay, dùng nước sạch súc miệng, sau đó đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng đứng một hồi, mới thổi tắt nến, nằm lên giường, dần nhắm mắt lại.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, có một bàn tay dịu dàng xoa lên trán hắn.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một cô nương, nàng có có đôi mắt trong trẻo, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa.
Nàng mỉm cười với hắn: “Lục Đại Dũng, có đi theo ta không?”
Hắn nắm lấy bàn tay trên trán, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nói nhớ, nói mình rất khổ.
Nói hai mươi sáu năm nay mỗi một sáng sớm, mỗi một buổi tối, hắn đều muốn nắm tay nàng tỉnh lại, lại nắm tay nàng đi ngủ.
“Đường Tiểu Vị, sao bây giờ nàng mới tới đón ta!”
Cuối cùng hắn vẫn nói câu này.
Vĩnh Hòa năm thứ mười bảy.
Mùng tám tháng tám.
Ngự Sử Lục Thời tiếng tăm lừng lẫy của Hoa quốc qua đời trong giấc ngủ, hưởng thọ năm mươi lăm tuổi.