Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 606: Đáng đời
Yến Tam Hợp nhìn lão tổng quản.
"Chuyện cũ gì, ngươi nói đi."
Sau khi Phó di nương qua đời, không đốt hết đồ đạc, vẫn còn để lại vài món đồ lặt vặt, lão gia cất lại trong thư phòng.
Lão tổng quản: "Năm ấy lão gia đã làm gia chủ, ngày hai mươi bốn tháng chạp, là ngày quét phòng, nha hoàn mới tới dọn dẹp thư phòng cho lão gia, quét ra một chung trà. Chung trà kia bể hết miệng, sao có thể uống được nữa. Nha hoàn kể việc này với phu nhân, phu nhân không nghĩ nhiều, làm chủ thưởng cho nàng."
"Kết quả sau khi lão gia hồi phủ, nghe nói thể thì vọt đến phòng nàng ta giành lại chung trà."
"Lão nô đi cùng lão gia."
Lão tổng quản: "Trên đường trở về, lão gia bỗng nhiên dừng lại, hung tợn mắng một tiếng "Nương nó thứ ngu xuẩn, nương nó thật đáng chết ".
Yến Tam Hợp run mi: "Hắn mắng ai?"
Lão tổng quản cúi đầu: "Lúc ấy ta cho rằng ông ấy mắng hầu gái kia, hôm nay mới hiểu được, ông ấy là mắng phu nhân."
Yến Tam Hợp hỏi dồn: "Vì sao bây giờ lại hiểu như thế?"
Bởi vì hắn ở Chu gia cả đời, đã hầu hạ hai đời chủ tử.
"Tính lão thái gia nói một không nói hai, có hơi cứng rắn, khó hầu hạ một chút."
"Nhưng tính tình lão gia rất tốt, chưa bao giờ nghe ông ấy nói khó nghe, lại nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người như vậy."
Lão tổng quản im lặng, nói nhỏ: "Bởi vì lão gia còn nói thêm một câu... Đáng đời xuống địa ngục."
Tất cả mọi người dùng ánh mắt bất ngờ, nhìn lão tổng quản.
"Đáng đời phải xuống địa ngục – nghĩ là Chu Toàn Cửu vẫn luôn biết, Mao thị sau khi chết sẽ xuống địa ngục.
Chu Toàn Cửu từ lúc bắt đầu cưới Mao thị, là vì mượn vận.
Mượn nàng để hắn lên làm gia chủ, lại lấy nàng ta ngăn cắn trả, ngăn trời phạt, cho dù nàng sinh ba trai ba gái cho Chu gia, vẫn không khiến Chu Toàn Cửu mềm lòng chút nào.
Đây đâu chỉ là chán ghét bình thường, là nỗi hận bình thường?
Đây là ghét đến tận xương tủy, hận đến tận xương tủy.
"Yến cô nương." Lão tổng quản lại nói: "Chung trà kia là chung ta Phó di nương quen dùng khi còn sống."
Quả nhiên là bởi vì Phó di nương!
Tiểu Bùi gia cảm thấy kỳ quái, lại lắm miệng hỏi một câu: "Chẳng lẽ Chu Toàn Cửu còn dùng chung trà này uống sao?"
"Thế thì không, lão gia nó đặt ở trên thư án, lúc phiền lòng sẽ cầm trên tay thưởng thức, thỉnh thoảng..." Lão tổng quản ngừng lại: "Cũng sẽ dùng nó pha trà."
Yến Tam Hợp đột nhiên đứng lên, tự mình đi tới cạnh cửa mở cửa ra.
Ngoài cửa, tuyết đã rơi ít lại.
Một luồng khí lạnh vỗ vào mặt, Yến Tam Hợp thoải mái hít vào mấy hơi, đầu óc lập tức tỉnh táo lại không ít.
Nhưng dù có tỉnh táo, cũng không giấu được sự kinh ngạc trong lòng.
Phó di nương chết mấy chục năm, Chu Toàn Cửu vẫn giữ lại chén của nàng, còn thường xuyên lấy ra thưởng thức, điều này có thể dùng một câu hoài cổ để giải thích sao?
Chỉ e là không thể!
Yến Tam Hợp đứng ở cạnh cửa thật lâu.
Lâu đến mức mấy chậu than sưởi ấm trong phòng đều bị gió lạnh bên ngoài thổi tan, lâu đến khi trà của mọi người trong phòng đều nguội, nàng mới đóng cửa lại, xoay người nhìn Chu Viễn Mặc, hỏi: "Tính tình Mao thị có hơi hướng ngoại, tùy tiện, đúng không?"
Chu Viễn Mặc không biết nàng hỏi lời này là có ý gì, đành phải thành thật nói: "Nương ta là người không để suy nghĩ cách đêm, nghĩ gì nói nấy, tính tình cởi mở."
Yến Tam Hợp: "Ngoại trừ cởi mở, bà còn rất chủ động, cũng giỏi giao tiếp với người khác?"
Chu Viễn Mặc: "Cô nương nói đúng, mẫu thân ta chưa bao giờ thất thủ trong việc giao hảo với người khác."
Yến Tam Hợp: "Bà cũng không thích chịu đựng, trong lòng có tí ấm ức đau đớn gì thì đều kêu lên."
Chu Viễn Mặc: "Phải."
Yến Tam Hợp: "Bà thích dính lấy Chu Toàn Cửu, cũng thích hỏi chuyện lúc hắn ở bên ngoài, còn có thể trêu đùa ghen tuông."
Nói đến Chu Toàn Cửu, Chu Viễn Mặc không giải thích thêm một câu, chỉ ảm đạm gật đầu.
"Tính tình của nàng hoàn toàn tương phản với tính tình của Phó di nương." Mặt Yến Tam Hợp lộ ra vẻ trào phúng nồng đậm: "Đây cũng là nguyên nhân thứ hai Chu Toàn Cửu chán ghét Mao thị."
Phó di nương vì sức khỏe không tốt, tính cách rất hướng nội, trong lòng có chuyện gì cũng không để lộ ra ngoài. Lại bởi vì ăn nhờ ở đậu, mọi việc đều luôn nhẫn nhịn, cẩn thận từng li từng tí, không khỏe ở đâu cũng đều cắn răng không rên một tiếng."
Trong thời gian mấy năm bà làm Phó cô nương, luôn im lặng ở trong viện Ngô Đồng, cơ bản không đi ra ngoài.
Nàng không giỏi giao tiếp, cũng không thích xã giao.
Nàng chưa bao giờ chủ động với lão thái gia, Chu lão thái gia ở trong phòng nàng nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày, nàng đều sẽ đẩy người ra ngoài.
Một là lửa, một là băng.
Một người nhiệt tình, một người yên tĩnh.
Một là đóa hoa mẫu đơn ung dung quý phái, một người là đóa u lan nở rộ nơi cốc vắng.
Hai người họ hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Yến Tam Hợp: "Chu Toàn Cửu từ nhỏ đã quen nhìn Phó di nương an tĩnh ôn hòa, giờ lại thấy phu nhân nhiệt tình hướng ngoại, tất nhiên là không hề vừa mắt."
"... Không phải!" Tiểu Bùi gia vẫn không hiểu: "... Vì sao luôn so sánh phu nhân với Phó di nương?"
Phải!
Vì sao phải so với Phó di nương chứ?
"Câu hỏi này rất hay, nhưng bây giờ ta không thể trả lời ngươi."
Làm ơn trả lời đi.
Ta sốt ruột muốn chết rồi này.
Tiểu Bùi gia đành phải hỏi: "Vậy có nguyên nhân thứ ba hay không?"
"Có!" Yến Tam Hợp: "Nguyên nhân thứ ba Chu Toàn Cửu ghét Mao thị, là nhà ngoại Mao thị."
Mao thị gả cho Chu Toàn Cửu, bên ngoài thì môn đăng hộ đối, trên thực tế Mao thị là gả thấp.
Chu Viễn Mặc: "Nương ta là đích nữ."
"Đúng vậy." Yến Tam Hợp: "Canh thị kén hắn làm rể, một là vì nữ nhi tuổi hơi lớn, bà sốt ruột. Hai là vì tướng mạo Chu Toàn Cửu đường hoàng, thứ tử nhưng lại được lão gia mang theo bên người, nàng cảm thấy hắn có tiền đồ vô lượng. Một đích nữ gả cho thứ tử, lại đưa nhiều của hồi hôm như vậy, cho nên không có sự cân bằng."
"Cho nên ở trong lòng người Mao gia, Chu Toàn Cửu vẫn luôn là người trèo cao. Mà còn người một khi có suy nghĩ này, thì lời nói cử chỉ nhiều ít sẽ mang theo chút vênh váo tự đắc."
"Yến cô nương, ngươi nói quá đúng." Chu Viễn Mặc: "Ngoại tổ mẫu ta luôn nói với người khác, cha ta có được như bây giờ, đều là bởi vì nương ta tốt số, nương ta có vận vượng phu."
Thấy chưa, đó là lý do.
Bất cứ người đàn ông nào có bản lĩnh, nghe nhạc mẫu nói như vậy, trong lòng đều không thoải mái, huống chi là Chu Toàn Cửu.
Yến Tam Hợp: "Chu Toàn Cửu vốn đã vặn vẹo trong lòng, hắn lại là người có tâm tư tối tăm nhất, có thể không hận Mao gia sao?"
"Yến cô nương, còn có một nguyên nhân." Chu Viễn Chiêu đã lâu không nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Nương ta lấy chồng xa, bà ấy rất bảo vệ nhà ngoại."
Lão tam Chu Viễn Hạo đáp lời: "Mao gia và Canh gia chỉ cần có chuyện gì, đều sẽ tới tìm ông ta hỗ trợ, có đôi khi chúng ta cũng thấy phiền."
Chu Viễn Mặc: "Nương ta tính tình hấp tấp, dù ông ấy bận rộn chuyện gì, đều yêu cầu giúp Mao gia và Canh gia giải quyết trước, ngoại tổ mẫu ta cũng vậy."
"Chuyện đã rất rõ ràng, phu nhân càng che chở nhà ngoại, Chu Toàn Cửu lại càng ghét, người Mao gia, Canh gia làm phiền hắn nhiều, hắn càng ghét."
Danh Sách Chương: