“Hắt xì! Hắt xì!” Tạ Tri Phi sờ sờ mũi, thầm nghĩ hẳn là cha mình đang tức giận mắng đây mà.
“Mắng đi, chỉ cần Lục Thời bình an ra khỏi cung thì có đánh hắn hắn cũng thấy vui.”
Nhưng không đúng.
Đã ép hoàng đế hạ tội kỷ chiếu rồi mà vẫn còn có thể bình an sao? Bằng cách nào chứ?
Khóe mắt Tạ Tri Phi giật giật: “Cẩm y vệ rút lui chưa? Vẫn chưa?”
“Chu Thanh, điểm này không bình thường!”
Chu Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đương kim bệ hạ cũng đâu phải người nhân từ.
Tạ Tri Phi vừa xoay cổ thả lỏng, vừa hỏi: "Minh Đình đâu?”
“Ở biệt viện.”
Chu Thanh nhìn Tam gia: "Gia muốn đi qua đó không?”
Tạ Tri Phi lắc đầu.
Đi qua làm cái gì vậy, nha đầu kia tỉnh lại, nhìn thấy Bùi Minh Đình lo lắng, ít nhiều sẽ thích hắn một chút.
“Bảo phòng bếp nhỏ mang thêm chút đồ ăn đến, ở trong thư phòng chỉ còn rượu không thôi.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi xoa xoa huyệt Thái Dương, thầm nghĩ tâm ma Tĩnh Trần cuối cùng cũng kết thúc, nếu cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy, hắn thật sự phải đoản mệnh thêm mấy năm nữa mất.
“Gia.”
Giọng nói của Thuận Tài vang lên ở bên ngoài: “Bên ngoài có một nam tử trẻ tuổi, tự xưng là Đơn Nhị Nhất, nói tìm gia có việc.”
Tạ Tri Phi nhướng mày: “Tam Nhị Nhất?”
“Đơn Nhị Nhất.”
Còn có người tên như thế?”
“Không biết, đuổi đi.”
“Vâng.”
Phòng bếp nhỏ vừa mới được sửa chữa, tay chân rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau Chu Thanh đã mang theo hộp thức ăn tới.
Tạ Tri Phi ngửi thấy mùi thơm, cảm giác thèm ăn lại dâng lên, vừa định cầm đũa lên, thì chợt nghe thấy tiếng Tạ Tiểu Hoa kêu như ăn cướp, càng lúc càng dồn dập.
“Gia, Tam gia, Tam gia tốt của ta…”
Tạ Tri Phi ném đũa xuống.
“Đường đường là tổng quản Tạ phủ, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì, cái tên mập chết tiệt này càng sống càng thụt lùi rồi.”
Tên mập chết tiệt xông vào, lau nước mưa trên mặt.
“Tam gia, đại sự không tốt, bên ngoài có người gây chuyện, đã đả thương mấy hộ viện trong phủ chúng ta rồi.”
“Hả!” Tạ Tri Phi đứng bật dậy.
“Còn có người không sợ chết, dám đến phủ đại thần nội các gây sự, Chu Thanh.”
Chu Thanh đã xông ra ngoài.
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Tạ Tiểu Hoa: "Có phải là người tên Tam Nhị Nhất không?”
“Bẩm gia, chính hắn…”
Tạ Tri Phi không kiên nhẫn nghe tiếp, nhấc chân bước đi.
“Tam gia, chờ lão nô với, thân thể gia không thể dầm mưa được.” Tạ Tiểu Hoa che ô cho hắn, vội vàng đi theo.
Chủ tớ hai người còn chưa đi được bao xa, đã thấy trong mưa có người gác cổng,gã sai vặt chạy tới.
“Tam gia, Chu Thanh bảo ngài mau qua đó xem thứ.”
“Sao, đánh không lại? Gọi hộ viện trong phủ lên, nhanh lên!”
Tạ Tri Phi bước nhanh hơn, gã sai vặt ở lại sờ sờ gáy, một đầu sương mù nói: "Không đánh nhau!”
Mưa rất lớn, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tạ Tri Phi nhìn thấy có hai bóng đứng trong mưa, đang giằng co lẫn nhau.
Trong đó một cái bóng là Chu Thanh, một cái bóng khác…
Tạ Tri Phi lạnh lẽo: Tam Nhất Nhị đúng không, gia sẽ cho ngươi biến thành Nhất Nhị Tam giờ.
Nghe được tiếng bước chân, trong mưa hai người đồng loạt quay đầu.
Tạ Tri Phi vừa bảo Tạ Tiểu Hoa vén ô lên, vừa gầm.
“Tự tiện xông vào Tạ phủ, can đảm thật, Tam Nhị… Bệ Chiêu, sao lại là ngươi?”
Tạ Tri Phi kinh ngạc há to miệng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Ngươi còn có biệt danh là Tam Nhị Nhất?”
“ Đan Nhị Nhất là ta.” Một giọng nói từ bên cạnh vang lên.
Tạ Tri Phi đột nhiên biến đổi.
Nương nó.
Giọng nói này có hóa thành tro hắn cũng nghe ra được.
Là cái thẳng oắt con ngày đó ở khách trạm nói hắn và Yến Tam Hợp là "Một đôi phu thê nhỏ”, khiến hắn xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Thằng oắt kia đứng ở dưới mái hiên, mặt mày cũng không tệ lắm, rất có khí chất tao nhã lịch sự của người đọc sách.
“Đây là đạo đãi khách của Tạ phủ các ngươi sao? Ta nhổ!” Đan Nhị Nhất vung nắm đấm, phẫn nộ lên án Tạ phủ bất nhân.
"Mưa lớn như vậy, lại từ chối chúng ta ngoài cửa, để cho nương tử nhà ta ở trong xe ngựa mắc mưa, các ngươi còn là người hay không?”
Tạ Tri Phi không để ý tới người này, đi lên hỏi Bệ Chiêu.
“Hắn là ai? Nương tử hắn là ai? Sao các ngươi lại đi chung.”
“Cô gia, tiểu thư.”
Đầu óc Tạ Tri Phi đảo vài vòng mới kịp phản ứng lại, người tới cửa là con gái và con rể của Đường Kiến Khê.
Ánh mắt hắn dừng ở trên người Đan Nhị Nhất, thầm nghĩ tên nhóc ngươi cũng đủ ngốc, nếu thông báo một tiếng Đường Kiến Khê, thì sao hắn đuổi người đi được.
Tạ Tri Phi sải bước đi tới, ôm quyền.
“Thì ra là Đan huynh, ngưỡng mộ đã lâu, chỉ hiểu lầm thôi, đều là lỗi của ta, mong Đan huynh đệ đừng để ở trong lòng.”
Đan Nhị Nhất vẫn còn tức giận, không che không giấu "Hừ" một tiếng.
“Thê tử ta còn đói bụng chờ ở trong xe ngựa đấy!”
Tạ Tri Phi nhớ đến lời dặn dò trước khi chia tay của Đường phu nhân, vội nói: "Tạ tổng quản.”
“Có.”
“Mau bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm.”
“Chờ đã.” Đan Nhị Nhất: "Nương tử ta không ăn hành tỏi, không ăn cay, không ngửi được mùi tanh, trong canh bỏ vài giọt dấm chua, nàng gần đây thích ăn chua.”
“Đúng rồi, nếu quý phủ có măng tươi, thì xào ba món tươi, nhớ đổ thêm dầu mè, làm thanh miệng một chút.”
Tạ tổng quản ở Tạ phủ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp vị khách nào tự yêu cầu thức ăn.
Hắn liếc Đan Nhị Nhất một cái, sau đó dặn dò gã sai vặt phía sau.
“Đan huynh.” Tạ Tri Phi khách khí nói: "Đi đỡ nương tử ngươi xuống đi.”
Đan Nhị Nhất bất động, ho khan một tiếng.
"Chúng ta từ am Thủy Nguyệt ra là đi thẳng đến Tạ phủ các ngươi, ở trong kinh cũng không có nơi đặt chân.”
“Thì ra là muốn tá túc. Cũng không phải chuyện lớn gì. Tạ tổng quản, cho người quét dọn khách viện một chút.”
“Chờ đã.”
"Gối đầu không thể quá cứng, trên chăn phải xông hương, còn phải chuẩn bị một thùng nước nóng, nương tử ta mỗi ngày đều phải tắm rửa… cái kia…”
Đan Nhị Nhất: "Viện phải hướng nam, đừng để đồ lung tung, mấy cái đó chiêu âm khí, sẽ làm nương tử ta kinh hãi.”
Người này là gì của Tam gia thế? Coi Tạ phủ là nhà họ hả? Có từng nghe bốn chữ khách tùy chủ chỉ chưa?
Tạ Tiểu Hoa ai oán nhìn Tam gia một cái, Tam gia không muốn lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ nhặt này.
“Nương tử hắn mang thai, cứ làm theo yêu cầu của Đan huynh đi.”
“Vâng.”
Đan Nhị Nhất vừa thấy yêu cầu của mình đã thỏa mãn, biến, cười híp mắt nói với Tạ Tri Phi: "Tạ huynh, giúp một việc, đến che dù cho nương tử ta đi.”
Tạ Tri Phi: "…”
“Nhanh lên, dù của ngươi to.”
Tính khí Tạ Tri Phi dù có tốt đến đâu, cũng không khỏi biến sắc.
Hắn cố đè nèn câu mắng chửi gần như muốn thốt ra xuống, đưa ô trong tay Tạ Tiểu Hoa cho Bệ Chiêu.
Bệ Chiêu và Đan Nhị Nhất đi tới trước xe ngựa, một người đem ô lại gần, một người nhấc rèm xe, đưa tay vào.
Trong bóng tối, nữ tử áo đỏ giẫm lên ghế thấp đi xuống.
Sau khi đứng lại, nàng cười ngọt ngào với Đan Nhị Nhất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi đang đứng chắp tay sau cửa.
Tạ Tri Phi theo bản năng lui về phía sau một bước, biến sắc.