Đôi mắt Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm vào cổ Yến Tam Hợp, rất muốn phun lửa ra ngoài.
"Ai làm?”
“Bất Ngôn, đừng xúc động. Ngươi nghe ta nói hết đã.”
“Ngươi nói đi!” Yến Tam Hợp kể lại tình hình vừa mới gặp Lục Thời nói cho Lý Bất Ngôn nghe.
Cảm giác lúc Lục Đại siết cổ, cô nói rất chi tiết.
Bởi vì chỉ càng chi tiết, Lý Bất Ngôn mới có thể phán đoán ra thân thủ của người này cao hay thấp.
“Có phải cao thủ hay không ta thấy rất khó nói, nhưng người này chắc chắn rất tàn nhẫn.” Lý Bất Ngôn mặt âm trầm: “Người tập võ không ỷ mạnh hiếp yếu, không ức hiếp nữ nhân trẻ con, đây là quy củ.”
Yến Tam Hợp không hiểu: "Bên cạnh Lục Thời sao lại có người như vậy?”
"Chuyện xấu, chuyện thất đức làm nhiều quá, nên bên người phải cài một cao thủ, ban đêm hắn có thể ngủ được chứ gì." Lý Bất Ngôn vỗ một chưởng lên thảm: “Nương nó, đã vong ân phụ nghĩa chưa tính, sao có thể chẳng có chút nhân tình như thế?”
Lý Bất Ngôn càng nhìn cổ Yến Tam Hợp, càng đau lòng, cảm giác mình sắp tức đến thăng thiên rồi.
“Nam nhân à nam nhân, đều nương nó chẳng là cái thá gì, vẫn là nương ta nói đúng, mấy thứ như Phượng Hoàng nam này không nên đụng vào, ai đụng thì người đó chế.”
“Phượng Hoàng nam là gì?”
“Họ Lục vốn là con gà đất, mượn thế Đường gia biến thành phượng hoàng, sau đó tự mình bay lên trời, mặc kệ người khác sống chết, đây là phượng hoàng nam.” Lý Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ta rất nghi ngờ vụ gian lận khoa thi xuân kia có liên quan đến con gà đất kia, không chừng là hắn bày trò quỷ đó.”
Yến Tam Hợp im lặng thật lâu, nói: "Đi, chúng ta đến trà lâu nghe kịch uống trà.”
“Ngươi còn có tâm tư này?”
“Đại thái giám Nghiêm Như Hiền bị xét nhà, chuyện lớn như vậy, trà lâu tửu quán chắc chắn sẽ có người bàn về Lục Thời, về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng qua bên kia nghe thử.” Yến Tam Hợp: "Bởi vì cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Chúng ta không vào bên trong được thì đi từ bên ngoài. Ta không tin Lục Thời có thể bền chắc như thép.”
“Nói hay lắm!” Ý chí chiến đấu của Lý Bất Ngôn lập tức bị dấy lên cao tám trượng: “Chúng ta phải lột da tên cẩu nam nhân Lục Thời này ra từng lớp, bà cô đây không tin là không làm gì được hắn!”
Yến Tam Hợp im lặng một lúc lâu, nói: "Bất Ngôn, ngươi còn nhớ tâm ma nhỏ ta hóa giải ở phủ Giao Châu không?”
“Còn nhớ, là Hàn Gia Bảo ở Giao Châu.” Lý Bất Ngôn cảm thán: "Gia đình đó giàu, sắp xếp cho chúng ta toàn đồ dùng tốt để ăn mặc, đến bây giờ ta vẫn quên không được, là nhà bọn họ...”
“Bất Ngôn.” Yến Tam Hợp lên tiếng cắt lời: “Ta nhớ Hàn Gia Bảo là tiêu cục, cũng nhân tiện tìm hiểu tin tức cho người khác.”
“Ý của ngươi là...”
“Bọn họ nợ ta một ân tình, ta muốn nhờ bọn họ hỏi thăm về Lục Thời này.”
“Tại sao còn muốn hỏi thăm, Đường Kiến Khê không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?”
“Hắn chỉ nói một phần. Sau khi Đường Kỳ Lệnh rơi đài, Lục Thời sao có thể leo lên được? Làm sao bỏ qua được danh tiếng học trò Đường Kỳ Lệnh? Làm sao leo lên vị trí quan to nhị phẩm...” Yến Tam Hợp nhìn về phía nàng: "Nếu không muốn kinh động đến Tam gia và Tiểu Bùi gia, thì dùng Hàn Gia Bảo là nhanh nhất, cũng ổn định nhất.”
“Hàn Gia Bảo à…” Thịt Lý Bất Ngôn đau muốn chết: “Cái nhân tình này ngươi có thể lấy của họ mười vạn tám vạn lượng đó, thế mà lại dùng để tìm hiểu cái con gà đất kia...”
“Ngươi còn muốn lột da Phượng Hoàng nam ra hay không?”
“Lột!” Lý Bất Ngôn vung một chưởng ra: “Lột sạch hắn!”
“Ta còn muốn biết về Lục gia.” Yến Tam Hợp lấy khăn ra, buộc lên cổ để che vết bầm tím.
“Ta muốn biết loại gạo nào có thể nuôi ra đứa con lòng lang dạ sói như thế.”
…
Màn đêm buông xuống, phường Khai Quỹ náo nhiệt hẳn lên.
Tạ tam gia và tiểu Bùi gia đã lâu không xuất hiện, hôm nay lại đến.
Hai vị gia đầu tiên là đánh mấy ván bạc ở đại sảnh, ngại chơi không đủ lớn lên lại lên thuyền phường, một đám dân cờ bạc hâm mộ âm thầm chửi mắng, nương nó, sao họ lại không đầu thai tốt được như thế.
Thuyền rời bến tàu, Tam gia và Tiểu Bùi gia đứng ở đuôi thuyền, cả người hai người đều rất bồn chồn, cảm giác thấp thỏm như đứa con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp phụ mẫu nhà chồng.
Tiểu Bùi gia chịu không nổi, tháo khối ngọc bội bên hông xuống.
"Như vậy đi, mặt trước thì thẳng thắn, mặt trái thì không nói, mặc cho số phận đi?”
“Được.”
“Thế nhé, đã quyết định rồi, không thể đổi ý.”
“Được.” Tiểu Bùi gia ném ngọc bội lên, vươn tay là đón, mở lòng bàn tay ra... là mặt trước?
“Nói đi!” Tiểu Bùi gia run rẩy, vội vàng nhét ngọc bội vào tay Tạ Tri Phi: “Ta vừa đi vệ sinh chưa rửa tay, ngươi ném đi.”
“Là ai nói không thể đổi ý?”
Tạ tam gia lườm hắn một cái, ném ngọc bội lên, bắt lấy, mở ra... Là mặt trái???
“Không nói!” Tạ tam gia giật mình, lại nhét ngọc bội vào trong tay tiểu Bùi gia: “Ta đi vệ sinh cũng chưa rửa tay, hay là ngươi ném đi.”
Tên khốn nhà người có chút tiền đồ đi?
Vừa khéo lúc này Mai Nương lắc eo nhỏ đi tới, tiểu Bùi gia bèn ném cho Mai Nương: “Nhanh, ném lên trên đi.”
Mai Nương chỉ coi như hai vị gia đang chơi trò gì đó, nghe lời ném ngọc bội lên trên.
Ngọc bội trở mình mấy lần trên không trung rồi rời xuống.
“Rơi ở đâu rồi?”
Thật trùng hợp, nó bị kẹt trong khe của boong tàu.
Tạ tam gia và Tiểu Bùi gia cúi đầu nhìn, đồng thời thở dài.
Tam gia: "Minh Đình, ý trời rồi!
Tiểu Bùi gia: "Ý trời, không thể làm trái được!”
Hai người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nhau, cùng kết thúc: Ừ, cứ quyết định như vậy, nói một nửa, để lại một nửa.
...
Vẫn là bến tàu kia, chờ thuyền cũng vẫn là người kia.
Người đó mặc một bộ đồ màu xám nhạt, khiến cho người ta nghĩ đến một câu: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.*
*diễn tả vẻ thanh tao và hiếm có của quân tử là như ngọc sáng, khó ai có thể sánh bằng (gg)
Triệu công tử đi vào khoang thuyền, cởi áo choàng ngồi xuống bên cạnh bàn, như cười như không nhìn hai người kia.
Tiểu Bùi gia giống như một đứa con dâu chột dạ ngồi xuống bên cạnh hắn, chột dạ lấy tay nâng cằm, chột dạ mở miệng.
“Chuyện này đều do ta, ta không cam lòng, muốn tranh thủ thời cơ nên mới kéo Ngũ Thập đi theo.”
Triệu Diệc Thời cầm lấy một quả nho: “Tranh thủ cái gì vậy Tiểu Bùi gia?”
“Chung thân đại sự đó.”
Tay cầm nho hắn trượt một cái lăn xuống, Triệu Diệc Thời kinh ngạc: "Ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Tạ tam gia vén áo ngồi xuống, bóc một quả nho đưa vào tay Triệu Diệc Thời: “Nam nhân mà, không ăn được vào miệng, thì có thể nhớ thương cả đời.”
Triệu Diệc Thời bỏ nho vào miệng, nhai vài cái rồi phun hạt tra, đặt trong lòng bàn tay Bùi Tiếu: “Ngươi có tiền đồ đó.”
Cơ hội phá băng cuối cùng cũng tới.
Tạ Tri Phi lấy khăn ra, kéo tay Triệu Diệc Thời tới lau cho hắn, nhân cơ hội nói: "Đều là lỗi của ta, là ta theo hắn, muốn mắng thì mắng ta đi.”
“Ồ?” Giọng Triệu Diệc Thời bình thản như một cơn gió.