“Cô nương đừng chấp nhặt với ông ất, ông ấy có đôi khi giống như đứa bé.”
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng, bước lên nhìn thẳng Đường Kiến Khê: “Ngươi gọi Chử Ngôn Đình là sư huynh, hắn lớn hơn ngươi vài tuổi.”
Đường Kiến Khê gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Ngươi kính nể hắn?”
Đường Kiến Khê lại gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Ngươi kính nể hắn là vì hắn bất chấp hết, còn ngươi lại trốn tránh.”
Đường Kiến Khê hoảng hốt lui về phía sau, vừa lui, vừa liều mạng lắc đầu.
“Không phải, không phải như vậy...”
“Không phải như vậy, thì là như thế nào?”
Yến Tam Hợp đi về phía trước vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Kiến Khê.
"Chuyện của Đường gia ngươi không thể nói, quá khứ của Chử Ngôn Đình nếu không liên quan đến Đường gia, thì có thể nói với ta một chút không?”
Đường Kiến Khê chần chờ, không nói lời nào.
“Lão gia.” Đào Xảo Nhi khe khẽ thở dài: "Nói hết ra đi!”
Mấy năm nay bọn họ ẩn cư ở trong núi, nhìn như nhàn nhã tự tại, nhưng chỉ có người bên gối như cô biết, trong lòng Trăn ca có một nút thắt, chưa bao giờ tháo ra được, đêm ngủ nằm mơ cũng gọi tên người nọ.
Người nọ, không phải tiên sinh, không phải tiểu sư muội, không phải người hắn hận, mà là Chử Ngôn Đình tình như tay chân với hắn.
Đường Kiến Khê yên lặng nhìn thê tử, thở hắt ra một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Ngôn Đình lớn hơn ta hai tuổi, ta có thể bái làm môn hạ tiên sinh là nhờ hắn giới thiệu, hắn mười tuổi đã bái tiên sinh làm thầy, là đệ tử đắc ý của tiên sinh.”
Yến Tam Hợp đang muốn cảm thán một câu "Sớm như vậy sao", bỗng nhiên cảm giác có người kéo xiêm y phía sau nàng.
Quay đầu nhìn lại, là Tam gia.
Tạ Tri Phi chỉ vào cái ghế, ý bảo nàng ngồi xuống nghe.
Yến Tam Hợp tuy rằng đã quyết tâm phân rõ giới hạn với tên “phong lưu” này, nhưng vẫn thấy ấm áp vì động tác nhỏ này của hắn.
Nàng ngồi xuống ghế: “Ý ngươi là, Chử Ngôn Đình và Đường gia có quan hệ sâu xa gì sao?”
Chuyện liên quan đến Đường gia, Đường Kiến Khê không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Yến Tam Hợp lập tức nhìn về phía Tạ Tri Phi: “Tam gia, hai gia tộc sâu xa có mấy loại?”
Tạ Tri Phi: "Một là có quan hệ họ hàng; một là giống như ta và Minh Đình, là tình cảm đời trước kéo dài đến đời sau, thậm chí là đời sau nữa; một loại khác là hai nhà có quan hệ thông gia."
Yến Tam Hợp: "Đường lão gia, Chư Đường hai nhà là loại nào?”
Đường Kiến Khê vươn một ngón tay, gõ lên bàn, tiếp theo lại vươn hai ngón tay ra sờ ót.
Quan hệ thân thích lại thêm quan hệ thông gia?
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: Chuyện này hơi phức tạp!
Yến Tam Hợp hơi nheo mắt lại: “Ta lớn mật suy đoán, trưởng bối hai nhà có quan hệ thân thích, nếu không thì Chử Ngôn Đình cũng không thể đến bái sư lúc muồi tuổi.”
Đường Kiến Khê gật đầu.
“Trưởng bối hai nhà cảm thấy dòng dõi tương đương, lại biết rõ gốc ngọn, nên hy vọng thế hệ nhỏ có thể kết thành nhân duyên.” Yến Tam Hợp: "Đường lão gia, ta nói có đúng không?”
Đường Kiến Khê đã không còn kinh ngạc đối với sự thông minh của Yến Tam Hợp, khẽ gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Nguyên nhân hai người không thành duyên, ngoại trừ thầm Đường Chi Vị có người khác, còn có nguyên nhân nào khác không?”
Đường Kiến Khê lại gật đầu.
Có!
Mắt Yến Tam Hợp sáng lên, vậy thì nguyên nhân này hẳn là vì Chử Ngôn Đình.
Lúc này, Tiểu Bùi gia bỗng nhiên mở miệng: "Thái tử đối có ý với tiểu sư muội của các ngươi, một quân, một thần, Chử Ngôn Đình không thể không kiêng dè?"
Đường Kiến Khê lắc đầu.
Đoán không đúng?
Tiểu Bùi gia hừ một tiếng, thuận miệng nói: "Chẳng lẽ trong lòng Chử Ngôn Đình cũng có người khác?”
Đường Kiến Khê gật đầu.
Ha ha!
Tiểu Bùi gia vẻ mặt hưng phấn: "Mau nói, người nọ là ai?”
Đường Kiến Khê ném một ánh mắt qua "Tên nhóc, ngươi có thể câm miệng không".
Đáng tiếc Tiểu Bùi gia căn bản không lĩnh ngộ được tinh túy trong mắt Đường lão gia, thò người ra nói với Yến Tam Hợp: "Hắn không nói, người này chắc chắn sẽ liên quan đến Đường gia.”
“Tiểu Bùi gia, phân tích giỏi lắm.” Yến Tam Hợp: "Đường gia chỉ có một đứa con gái là Đường Chi Vị, như vậy...”
“Vậy thì.” Tạ Tri Phi nói tiếp: "Người này hẳn là... tỳ nữ bên cạnh Đường Chi Vị.”
Mấy chữ kia rơi xuống, trong mắt Đường Kiến Khê như có ánh sáng lóe lên.
Không sai. Người Ngôn Đình thật sự thích là nha hoàn bên cạnh tiểu sư muội. Nha hoàn kia tên là Lâm Bích, sinh ra ở Đường gia, là người mà sư mẫu ngàn chọn vạn chọn trong đám hạ nhân Đường gia.
Lâm Bích tướng mạo bình thường, cũng không tính là quá thông minh, nhưng được cái thành thật, cẩn thận thỏa đáng.
Sư mẫu tận tay dạy dỗ ba năm, mới đưa tới bên cạnh tiểu sư muội hầu hạ.
Sư mẫu qua đời, tiểu sư muội tuy rằng thông minh không thua nam tử, nhưng tâm tư chỉ đặt ở chỗ cầm kỳ thư họa, tính toán sổ sách, mấy việc vặt như đón đến đưa đi nàng không quan tâm. Cứ như vậy, Lâm Bích trở thành nửa người nhà Đường gia.
Nàng không chỉ chăm sóc Đường lão gia và tiểu sư muội thỏa đáng, còn xử lý nội trạch Đường phủ gọn gàng ngăn nắp.
Tiên sinh thường cảm thán sư mẫu có tầm nhìn xa trông rộng, để lại cho hắn và tiểu sư muội một người thỏa đáng như vậy.
Chử Ngôn Đình sống ở Đường gia, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp Lâm Bích.
Hơn nữa sư mẫu trước khi lâm chung đã dặn dò Lâm Bích, phải quan tâm nhiều hơn với "cô gia" tương lai, Lâm Bích tất nhiên cũng đối xử với hắn như Đường lão gia, tiểu sư muội.
Một ngày một ngày, một năm một năm, Ngôn Đình bất tri bất giác đã động lòng.
Đường Kiến Khê mãi mãi nhớ rõ đêm trăng tròn đó.
Ngôn Đình uống say xông vào phòng hắn, ngửa mặt lên giường trúc, trong cơn say nói ra lời trong lòng.
“Kiến Khê, người có phân chia cao thấp quý tiện, trong lòng có không? Cái gọi là phu thê môn đăng hộ đối, chắc chắn cầm sắt hòa minh sao? Thật ra ta cũng không biết nàng tốt ở đâu, ta chỉ biết chăn nàng trải ta ngủ được ngon; trà nàng pha ta uống thấy ngọt; giày nàng làm, trước nay luôn vừa chân ta…”
“Kiến Khê, ta muốn... Ta muốn cưới nàng về nhà.”
Da đầu Đường Kiến Khê nổ tung.
Tiên sinh giữ Chử Ngôn Đình lại, là vì coi hắn là con rể, tên nhóc này lại động lòng với một nha hoàn. Tiểu sư muội thông minh xinh đẹp như thế, kém Lâm Bích ở đâu chứ?
“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”
Hắn chống người lên, đôi mắt mờ mịt.
“Tiểu sư muội gì cũng tốt, gì cũng tốt, nhưng ta... Ta cảm thấy không xứng với nàng. Nàng hơi nhướng mày, ta đã sợ. Lâm Bích không giống... Nàng không giống...”
Đường Kiến Khê túm lấy vạt áo trước của hắn, muốn tát cho một cái: “Ngươi nói xem, ngươi nói xem, không giống chỗ nào?”
"Sư muội nói chữ ta quá xấu, nàng nói nàng chỉ biết được mấy chữ; sư muội nói văn chương của ta không tốt, nàng nói cố hết sức là tốt rồi; sư muội nói ta không siêng năng, nàng nói Chử công tử ban đêm đừng ngủ muộn quá, không tốt cho sức khỏe…”
Hắn say đến ngồi không yên, nhưng giọng nói rõ ràng như băng vụn.
"Kiến Khê, trong mắt tiểu sư muội ta chẳng là gì cả; nhưng ở trong mắt nàng... ta, ta... là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất…”