"Yến cô nương, đây là vị gì?
"Mùi Liên Dung."
"Không tệ, thật không tệ, quả thực rất ngon."
"Vừa rồi Nhị gia cầm hộp bánh trung thu tới, nói là hiếu kính ta, ta đã nếm thử một miếng, nghĩ thầm là người khéo tay nào làm đây." Liễu di nương nhìn Yến Tam Hợp cười nói: "Cuối cùng cũng tìm được chính chủ, Yến cô nương, cám ơn ngươi."
Bình thường trong mấy trường hợp thế này của Tạ phủ, đều không đến lượt di nương nói chuyện, thường ngày Liễu di nương chỉ ngồi một chỗ cười theo thôi.
Hôm nay nàng thình lình mở miệng, mọi người đã rất kinh ngạc rồi, không ngờ nàng lại nói cũng nhận được một hộp bánh trung thu của Yến cô nương, kinh ngạc từ trong lòng chạy lên trên mặt.
Yến Tam Hợp thản nhiên: “Không cần khách khí."
"Vừa rồi ta còn hỏi Nhị gia bằng được là ai cho, Nhị gia quanh co nửa ngày cũng không chịu nói, bị ép đến nóng nảy lại nói, di nương mặc kệ ta."
Liễu di nương cười khẽ một tiếng.
"Lão gia, lão phu nhân các ngươi nhìn đứa nhỏ ngốc này đi, ngại ngùng gì chữ!"
Tạ Bất Hoặc ở bên ngoài cũng là một nam nhân bảy thước, thình lình bị nương mình gọi một tiếng "Đứa nhỏ ngốc", mặt cũng đỏ lên.
Hắn đỏ mặt, rơi vào trong mắt người khác, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Ngay cả Tạ Tri Phi đang thất thần cũng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hai mẫu tử nhà này.
Lúc này, Liễu di nương đứng dậy, đi tới trước mặt lão phu nhân, đột nhiên quỳ gối xuống.
Lão phu nhân bị nàng làm cho giật nảy mình, dùng ánh mắt nhìn con trai nhà mình.
Tạ Đạo Chi nhíu mày: “Vì sao lại dùng đại lễ vậy?"
"Lão gia, lão phu nhân, Nhị gia năm nay đã hai mươi hai tuổi, theo lý thì đã đến tuổi lập gia đình, thế nhưng nó không được tốt số,
thác sinh ở trong bụng thiếp."
"Lão gia, lão phu nhân sợ nó bị tủi thân, mấy năm nay tìm đủ nơi môn đăng hộ đối cho nó, thế nhưng cao không được, thấp thì không phải, lão gia cũng vì thế mà sầu đến bạc đầu."
Hoá ra là vì hôn sự của lão nhị.
Tạ Đạo Chi nghe đến đó, trái tim cũng thả lỏng.
"Đứa nhỏ này biết lão gia, lão phu nhân thương nó, cũng chắc chắn sẽ không để nó tủi thân, cho nên mấy năm nay vẫn không dám nghĩ đến hôn sự của mình. Chỉ có di nương ta là không có chủ kiến, chỉ biết ở bên cạnh lo lắng suông."
"Người hiểu con trai chỉ có nương. Hộp bánh trung thu kia đã khiến thiếp hiểu được, đứa nhỏ này đã có người trong lòng rồi, chỉ là không dám nói ra bên ngoài, cũng sợ đường đột cô nương tốt nhà người ta."
"Thiếp vừa rồi suy nghĩ rất nhiều, đành phải làm càn một hồi vì đứa bé ngốc này thôi."
Liễu di nương lau nước mắt, hít sâu một hơi, bái xuống.
"Thiếp khẩn cầu lão gia, lão phu nhân niệm tìn đứa nhỏ này từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, mà thành toàn cho tâm tư của hắn."
Liễu di nương bái một lạy, chính đường chợt tĩnh mịch, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Quá đột ngột!
Trong sự im ắng, một giọng nói không biết sống chết vang lên.
"Tiểu thư, nàng nói một mớ chuyện như thế là có ý gì? Chẳng lẽ người trong lòng của Tạ nhị gia là người? Nàng đang muốn cầu thân cho con trai sao?
Vừa dứt lời, hai ánh mắt sắc bén bắn thẳng tới.
Lý Bất Ngôn nhìn chủ nhân ánh mắt nhíu mày: Nhìn gì mà nhìn, ngươi không thích, còn có rất nhiều người thích đấy, Tam Hợp nhà ai người gặp người thích đấy.
Tạ Tri Phi rất muốn bóp chết tên này, vội liếc nhìn ra ngoài.
Chu Thanh vừa đụng phải ánh mắt của gia, vội vàng ghé vào bên tai Đinh Nhất nói nhỏ một hồi.
Đinh Nhất biến sắc, vung chân bỏ chạy.
Tiểu Bùi gia ơi, ghê gớm rồi, có người đến cướp dâu, nương tử ngươi muốn bay rồi!
Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người trong chính đường đều rơi vào trên người Yến Tam Hợp, thế nhưng nàng lại cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt là gì.
Liễu di nương đứng thẳng dậy, nghiêng mặt nhìn Yến Tam Hợp, giọng nói rất dịu dàng.
"Xin lỗi Yến cô nương, khiến ngươi khó xử rồi."
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
"Một nhà có nữ trăm gia cầu, Yến cô nương xuất chúng như vậy người, sớm muộn sẽ có một ngày được phát sáng. Thiếp trong lòng có tư tâm, muốn tranh giành cho đứa nhỏ một chút. Tranh không được, là số của hắn không tốt, trong lòng thiếp cũng không hối hận."
"Nếu tranh được, đó là phúc phận hắn tu luyện mấy đời, trong lòng thiếp vui mừng hớn hở, từ nay về sau nguyện ý ăn chay niệm Phật, đổi lại cho các ngươi một đời an lạc."
"Cô nương trăm triệu lần đừng cần có gánh nặng trong lòng, thích cũng được không thích cũng được, không cần miễn cưỡng bản thân, lão gia, lão phu nhân thương Nhị gia, nhưng càng thương ngươi hơn. Thiếp tuyệt đối sẽ không hận, chỉ mong cô nương ngày sau có thể tìm được lương nhân, hòa thuận mỹ mãn, bạc đầu đến già."
Đây đúng không nói thì thôi, vừa nói đã kinh người.
Ngay cả Lý Bất Ngôn xưa nay cực kỳ soi mói cũng thấy cảm động, nhịn không được nhìn Tạ tam gia đối diện nhíu mày.
Tạ Tri Phi rất tức tên phá đám này. Hắn không chỉ muốn bóp chết nàng, còn muốn độc chết nàng, chém chết nàng, tốt nhất là ngũ mã phanh thây.
Bên cạnh, đại gia Tạ Nhi Lập sâu sắc nhìn Chu thị.
Chu thị cố ý dời mắt về Ngô thị trước mặt Tạ Nhi Lập.
Người mà mẫu thân ngươi liều mạng đẩy ra ngoài, nhị phòng người ta lại liều mạng cầu cưới về, đây là sự khác biệt giữa người hồ đồ và người thông minh.
Tạ Nhi Lập bị nữ nhân liếc mắt một cái, tức giận đến đau ngực, đành phải dùng trà để che giấu.
Ngô thị căn bản không nhìn thấy ánh mắt nàng.
Môi nàng hơi rung động, thầm nghĩ Yến Tam Hợp này có gì tốt mà Tiểu Bùi gia thích, Tạ lão nhị cũng thích như thế?
Cả đám đều mù hết rồi sao?
Ngô thị liếc mắt nhìn lão gia, mong lão có thể lập tức gật đầu đồng ý.
Tạ Đạo Chi đúng là rất muốn lập tức đồng ý.
Đây là chuyện hắn và lão phu nhân đã tính toán từ sớm, rất muốn kết thành nhân duyên, để cho lão phu nhân và Liễu thị hài lòng.
Nhưng chuyện này, hắn không ra mặt được.
Tạ Đạo Chi ho khan hai tiếng, cố ý trầm mặc mắng.
"Liễu thị, nàng hành đại lễ như thế là có ý gì? Có còn quy củ của một nữ nhân nên có hay không hả?"
Liễu di nương nước mắt lưng tròng: “Lão gia đừng giận, thiếp dập đầu bồi tội với Yến cô nương."
Dứt lời, đã xoay người dập đầu ba cái
"Đây, đây, đây là..."
Tất cả mọi người đều bị sự quyết tâm liều mạng của Liễu thị dọa sợ.
Yến Tam Hợp dù là khách quý thế nào, dù được lão gia, lão phu nhân sủng ái thế nào, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi.
Liễu di nương cho dù là thiếp, cũng là trưởng bối, nào có đạo lý trưởng bối dập đầu với tiểu bối?
Huống chi, Liễu di nương còn là người lão gia để ở trong lòng.
Ngay cả Chu thị cũng thấy lo giùm Yến Tam Hợp, nha đầu à, mau nâng Liễu di nương dậy đi!
Yến Tam Hợp vẫn cúi đầu, bình tĩnh giống như ba cái dập đầu vừa rồi, không phải dập với nàng vậy.
Lúc mọi người đang kinh ngạc không biết làm gì thì tên phá đám kia lại nở nụ cười gằn.
Chiêu này vô dụng với chúng ta thôi.
Nàng từng hóa nhiều niệm, từng giải nhiều ma như vậy, đừng nói một Liễu di nương, dù là đại quan như Quý Lăng Xuyên, thì vẫn dập đầu với nàng như thường.
Ôi, quên mất, Tạ Đạo Chi cũng không phải là chưa từng dập đầu.
Tam Hợp nhà ta lúc này chắc chắn đang chửi ầm lên trong lòng...
Nương nó!