Vận mệnh quanh đi quẩn lại, rồi đưa nàng đến bên cạnh ta, đây là ông trời cho ta cơ hội cứu rỗi, nếu ta lại không bảo vệ được nàng thì ta còn làm thiếu gia gì nữa? Làm con người gì nữa?
Tạ Tri Phi đưa tay đặt lên đầu Chu Thanh, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Chuyện này chưa đến mức ngươi phải quỳ, chẳng là là đi gặp một người đọc sách từ quan quy ẩn mà thôi.”
Nguy hiểm thật sự, là gặp Đường Kiến Khê, là mấy thứ móc ra từ miệng hắn kìa.
“Yến Tam Hợp có ân với Tạ gia, Yến Hành có ân với Tạ gia, có ân không báo, không phải điều quân tử nên làm!” Tạ Tri Phi đỡ Chu Thanh đứng lên: “Được rồi, gia ngươi cũng không ngốc, có chết cũng không thể chết một mình ta, phải kéo người đi chung chứ.”
Cứ phải tạo cơ hội cho hai người họ ở bên nhau nữa.
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua hẻm dài, xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa: “Đi, đến Bùi gia.”
Chu Thanh đứng tại chỗ, nhìn một người một ngựa biến mất trong màn đêm mênh mông, thầm dâng lên nghi hoặc… sao gia chẳng đề cập tới tình cảm của ngài đối với Yến cô nương thế?
……
Bùi phủ.
Thư phòng.
Tiểu Bùi gia giống như con cá chạch, tê liệt ngã xuống ghế thái sư, nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, thầm triệu hoán Bồ Tát.
Bồ Tát à, chỉ cho con con đường sáng đi.
Tiểu Bùi gia ta có nên bất chấp tất cả vì nàng lần nữa hay không?
“Bình sinh không biết tương tư, mới có thể tương tư, đã tương tư rồi, thân như mây bay, tâm như tơ vương… nương nó, thơ này sao lại ứng cảnh thế!”
Hoàng Kỳ sợ hãi đứng bên cạnh.
Chòi, gia mình còn đọc cả thơ? Không phải bị sốt đó chứ!
“Tam gia đến rồi!” Tỳ nữ hô một tiếng, cũng không thể gọi hồn của Tiểu Bùi gia về được.
Chờ Tạ Tri Phi đi tới, hắn bất động hừ hừ hai tiếng, ý bảo mình đang phiền não, ngươi thích làm gì thì làm đi.
Tạ Tri Phi nhấc con cá chạch lên: “Chuẩn bị, ngày mai đi phủ Hà Gian.”
“Để làm gì?”
“Đi với Yến Tam Hợp tìm họ Đường.”
“Ta không đi!” Tiểu Bùi gia bây giờ cực kỳ không muốn nghe ba chữ Yến Tam Hợp.
Còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với nàng như thế nào đây!
Còn chưa lựa chọn giữa phụ mẫu Bùi gia và nàng!
Còn đang do dự, nhìn trước ngó sau, lắc lư trái phải!
Tiểu Bùi gia vểnh mông, Tam gia đã biết hắn nghĩ đến cái gì: “Ta hỏi ngươi, đôi đũa có mấy cái?”
“Hai cái.”
“Một cây có dùng được không?”
“Một cây có ích lợi gì?”
“Vậy không phải là được rồi sao!”
Tạ Tri Phi thầm mắng một tiếng ngu xuẩn: "Một mình ngươi đối kháng với phụ mẫu thì có ích gì?”
Vẻ mặt Tiểu Bùi gia ngạc nhiên nhìn hắn: Tên nhóc này đang nói gì thế, phụ mẫu ta không phải rõ ràng không đồng ý rồi sao?
“Có một Quý gia, sẽ có hai Quý gia, có hai Quý gia, sẽ có ba Quý gia.” Tạ Tri Phi cười khinh thường: "Ngươi đã quên, Quý gia đến bây giờ còn nợ Yến Tam Hợp một chuyện, nếu để Yến Tam Hợp mở miệng thì không phải là được rồi sao.”
Yến Tam Hợp muốn Quý gia đưa mười vạn lượng bạc, Quý gia có thể không đưa sao? Muốn bọn họ giúp ngươi có quyền cao chức trọng, bọn họ có thể không đồng ý ư?
Tiểu Bùi gia: "...”
"Còn cái ba thứ thế gia cao môn, công hầu bá tước," Tạ Tri Phi cười gằn: “Cười một bà đồng về nhà, thì Tiểu Bùi gia ngươi và Bùi gia các ngươi cứ chờ mà thăng chức vèo vèo đi!”
Woa!
Đẩy mây mù ra gặp trời xanh!
Cá chạch chợt nhảy lên, kéo cánh tay Tạ Tri Phi: "Đừng nói nhảm nữa, đi, đi nhanh lên!”
Hoàng Kỳ: "..." Chuyện tốt như vậy, sao Tam gia ngươi không cưới?
Chu Thanh: "..." Gia chẳng lẽ thật sự muốn tác hợp Tiểu Bùi gia và Yến cô nương sao?
Theo gia chín năm, Chu Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình hơi không hiểu nam tử trước mắt.
……
Tiểu Bùi gia nói đi nhanh lên nhưng vẫn rề rà gần nửa canh giờ.
Phủ Hà Gian tuy rằng gần, nhưng đi đi về về cũng phải mất năm sáu ngày, Tiểu Bùi gia có kinh nghiệm lúc đi phủ Nam Ninh, cho nên quyết định chuẩn bị nhiều đồ, mang thêm vài bộ xiêm y.
Suy xét đến việc tất cả mọi người phong trần mệt mỏi, cả người đầy bụi bặm, chỉ có Tiểu Bùi gia hắn mặc xiêm y sạch sẽ, Yến Tam Hợp ắt hẳn sẽ để ý đến hắn.
Ra khỏi Bùi phủ, thì mọi người đi thẳng đến Tạ phủ.
Đi chưa được mấy bước, thì mí mắt phải Tạ Tri Phi đã giật giật…
Mắt trái giật có tiền, mắt phải giật có tai họa......
Hắn sững sờ một lát, bỗng dưng phản ứng lại, kêu to với Bùi Tiếu: “Không về Tạ phủ nữa, đến biệt viện ở tạm một đêm.”
Bùi Tiếu chợt nhăn nhó, "Ta, ta đêm nay còn chưa chuẩn bị gặp Yến Tam Hợp đâu!”
Tạ Tri Phi chẳng thèm đến ý hắn.
Lúc trước gặp Trần mụ mụ ở khách điếm, nha đầu kia chẳng thèm nghỉ hơi chút nào đã đi thẳng tới phủ Nam Ninh, lúc này đã biết chỗ ở của Đường Kiến Khê, nàng có thể chờ sao?
Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn thấy may, vì trước khi đi có dặn, có khi nha đầu kia sẽ nghe lời mình, không có tự tiện hành động.
Mấy con ngựa quay đầu ngựa chạy như bay, đêm đầu thu nhưng Tạ Tri Phi lại chạy đổ cả mồ hôi.
Đến biệt viện, xuống ngựa gõ cửa.
Cửa kẹt một tiếng mở ra, một người thò đầu ra: “Ấy, Tam gia, sao ngươi lại tới đây?”
“Cô nương đâu?”
“Ở nhà!”
“Không ra khỏi cửa?”
“Không có!”
Tạ Tri Phi thở phào nhẹ nhõm, ném dây cương vào tay người đó rồi sải bước đi vào.
Nhà không lớn, đi một chốc đã chính viện.
Cửa viện khép hờ, hai sương phòng đông tây đen kịt.
Tạ Tri Phi đi tới trước cửa sổ đông sương phòng, dựng thẳng lỗ tai vừa muốn nghe động tĩnh bên trong, Tiểu Bùi gia đuổi theo phía sau mở miệng một tiếng: “Tạ Ngũ Thập, nương nó ngươi làm cái gì ở khuê phòng cô nương nhà...”
“Xuỵt xuỵt” Tạ Tri Phi gấp đến độ muốn giậm chân, vừa khoa tay múa chân, ý bảo vị tiểu tổ tông này đừng ồn ào nữa.
Không đúng!
Hắn nhảy từ trên tường xuống, tên phá đám kia cũng có thể nghe được, lúc này động tĩnh trong viện lớn thế nhưng trong viện chẳng sáng một cây đèn…
Tạ Tri Phi kéo cửa sổ ra.
Đúng lúc này, bên tai có đèn sáng lên.
Mượn một chút ánh đèn, hắn thò đầu vào bên trong nhìn, nhưng nào còn có bóng dáng của đôi chủ tớ kia nữa.
Thang Viên khoác xiêm y, bưng nến đi ra, vừa thấy trong sân có bốn người lao vào, sợ tới mức nến suýt nữa ném nến xuống đất.
“Yến Tam Hợp đâu?”
“Cô nương đã xuất phát rồi.”
"Đi bằng cửa sau?”
“Vâng!” Thang Viên thấy Tam gia hung thần ác sát, vội nói: "Cô nương để lại một câu cho Tam gia.”
“Nói đi!”
“Cô nương nói, xin Tam gia yên tâm, nàng sẽ đi sớm về sớm!”
Yên tâm mới lạ á!
Một mồi lửa vô danh từ ngực Tạ Tri Phi bốc lên, hắn không hề nghĩ ngợi giận dữ quát Bùi Tiếu: “Còn ngây ra làm gì, mau đuổi theo!”
Gào gì mà gào?
Tiểu Bùi gia chả hiểu gì.
……
Yến Tam Hợp ra khỏi thành trước khi cửa thành phía nam đóng lại, hai người, hai con ngựa, đi thẳng đến Phủ Hà Gian.
Một hơi chạy đi ba trăm dặm, tìm một cây đại thụ lưng tựa lưng nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó lại lên đường.
Chạy liên tục một đêm, sáng sớm thì chạy tới huyện Cố An, hai người tìm một quán điểm tâm ven đường, uống chén cháo nóng, một người ăn hai cái bánh bao, lại tiếp tục lên đường.
Một đường không gió cũng không mưa, đến đêm đã chạy tới huyện Vĩnh Thanh, lúc này người mệt ngựa mệt, Yến Tam Hợp quyết định tìm một khách điếm đối phó một đêm, đợi sáng sớm ngày mai lại lên đường.
Huyện Vĩnh Thanh là con đường phải đi qua để đến phủ Hà Gian.
Thị trấn không lớn, khách điếm cũng không nhiều, hai người chọn một khách điếm vừa mắt đi vào.
Khách điếm này tên là Duyệt Lai, bên trong bố trí sạch sẽ, trùng hợp là chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng.
Lý Bất Ngôn nhanh nhẹn móc bạc ra, thuê gian phòng cuối cùng: “Chưởng quầy, nước nóng và thức ăn trực tiếp đưa vào trong phòng.”
“Cô nương yên tâm, lát nữa sẽ đưa tới.”
“Tam Hợp, ngươi về phòng trước, ta đi cho ngựa ăn.”
“Được!” Yến Tam Hợp nhận lấy chìa khóa cửa phòng, xách bao quần áo đi vào trong.
“Chưởng quầy, còn phòng không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.