Bảy vị đại nhân nội các đồng loạt dời bước khỏi thiên điện.
Hôm nay triều sự bàn bạc rất muộn, hoàng đế ban cơm chiều, nói muốn quân thần cùng dùng bữa, đây là chuyện tốt đã lâu không có.
Tạ Đạo Chi đi ở cuối cùng, trong lòng cân nhắc thâm ý mấy câu nói vừa rồi của Hoàng đế.
“Tạ đại nhân.”
Tạ Đạo Chi theo âm thành nhìn lại, chỉ thấy có một tiểu nội thị trốn ở góc tường, thò ra nửa cái đầu, liều mạng nháy mắt với hắn.
Tạ Đạo Chi nhìn người phía trước, vội xoay người đi qua: “Chuyện gì?”
Tiểu nội thị kiễng mũi chân, che miệng thì thầm bên tai Tạ Đạo Chi, lời còn chưa nói xong, mặt Tạ Đạo Chi đã xanh mét.
“Tin tức là thật?”
“Cực kỳ chính xác.”
“Đa tạ, tiểu công công.” Hắn móc ra bạc trong tay áo, nhét hết vào trong tay tiểu nội thị, còn mình thì vội vàng quay về phía sau mấy vị nội các đại nhân, cao giọng nói: “Các đại nhân đi trước một bước, hạ quan đi vệ sinh một chuyến.”
“Tạ đại nhân, tuổi tác của ngài cũng không lớn, sao gần đây đi tiểu nhiều vậy?”
“Thận hư.” Tạ Đạo Chi không có tâm tư đùa gỡn với bọn họ, dùng hai chữ chặn miệng của tất cả mọi người lại, rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi không có người, bước chân của hắn mới chậm lại.
Lão Tam mất tích kỳ lạ? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trước không nói đến những thủ hạ của lão Tam ở Ngũ Thành Binh Mã Ti, chỉ nói một Chu Thanh, đã không có thể nào để yên cho người khác bắt lão Tam đi.
Người khác không biết thân phận Chu Thanh, trong lòng hắn lại cực kỳ rõ ràng.
Tạ Đạo Chi vuốt râu, nhìn về phương xa, thật lâu sau mới quyết định chủ ý...
Trong thiên điện, quân thần đã ngồi xuống.
Ánh mắt Vĩnh Hòa đế quét qua chỗ trống trước mắt: “Tạ đại nhân đâu?”
Nội thị cung kính đáp lời: "Hoàng thượng, tạ đại nhân đi ngoài rồi ạ”
Vĩnh Hòa đế cười cười, người có ba việc gấp, cho dù là thiên tử cao quý như hắn, cũng tránh không được những chuyện này.
Đúng lúc này, Tạ Đạo Chi vội vàng vào điện.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, lại ngoài ý muốn phát hiện sắc mặt người này trắng bệch.
Tạ Đạo Chi lập tức đi tới trước mặt Hoàng đế, cong chân quỳ xuống nói: "Bệ hạ, trong nhà thần đột nhiên xảy ra biến cố, cầu xin Hoàng thượng cho phép thần xuất cung.”
Vĩnh Hòa đế khẽ nhíu mày: "Biến cố gì?”
Tạ Đạo Chi cau mày, dáng vẻ không muốn nhiều lời.
“Nói đi!”
“Bệ hạ, Tam nhi nhà thần bị mất tích lúc làm nhiệm vụ.”
Vĩnh Hòa đế chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn từng nghe đến lão tam nhà Tạ gia, là một chỉ huy sứ của binh mã ty bắc thành nho nhỏ, phẩm cấp thấp đến đáng thương.
“Mất tích khi làm việc?” Sắc mặt Vĩnh Hòa Đế không khỏi trầm xuống: “Thiên hạ của trẫm, đã không thái bình đến mức này sao?”
Lời này vừa nói ra, các đại thần nội các nào ai còn dám ngồi nữa.
……
Biệt viện.
Đình nghỉ mát.
Triệu Diệc Thời đứng chắp tay sau lưng, trầm ngâm không nói gì.
Bùi Tiếu chờ không vội: “Hoài Nhân, phải mau quyết định, thằng cháu trai Từ Thịnh kia không kéo dài được lâu, nếu để, nó sẽ nổi lòng nghi ngờ.”
Triệu Diệc Thời xoay người: "Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“Ta...” Bùi Tiếu nghẹn họng.
“Nói thẳng, nói lời trong lòng.” Triệu Diệc Thời nhìn thẳng vào mắt hắn: “Giữa chúng ta, không cần phải che giấu.”
Bùi Tiếu lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán.
“Yến Tam Hợp là nương tử ta chọn trúng, nàng có chuyện ta phải cứu. Nhưng ngươi là huynh đệ tốt của ta, chuyện của Từ Lai, cũng quan trọng, ông đây bây giờ khó xử muốn chết, đây là lời trong lòng ta.”
“Thẩm Trùng.”
“Gia.” Triệu Diệc Thời: "Mang theo sáu Ưng Vệ thân thủ tốt nhất, cứu Yến Tam Hợp ra đi.”
“Chờ đã!” Bùi Tiếu đứng trước Thẩm Trùng nói chuyện: “Có ảnh hưởng đến đại cục hay không?”
Triệu Diệc Thời cười, cười tao nhã: “Ảnh hưởng thì sao? Ở chỗ ta, không có gì quan trọng hơn ngươi và Tam gia.”
Chết tiệt!
Con bà nó ai mà chịu được!
Bùi Tiếu run rẩy, giọng cũng run rẩy, một lúc lâu sau, từ trong kẽ răng cắn ra một câu: “Triệu Hoài Nhân, ngươi có phải muốn ta cảm động đến chết, sau đó kế thừa bách dược đường của ta?”
Triệu Hoài Nhân lắc đầu, nói với Thẩm Trùng: "Đi làm đi!”
“Vâng!”
“Hoài Nhân, Hoài Nhân!” Bùi Tiếu tựa như dính quá cao da chó: “Mai này ta và nương tử ta đại hôn, sinh hạ đứa con trai đầu tiên, sẽ gọi ngươi là nghĩa phụ.”
“Chờ nàng trở thành nương tử của ngươi đi rồi hãy nói.”
“Tiểu Bùi gia ta ra tay, còn có chuyện không thành sao?”
Đang khoác lác thì Nghiêm Hỉ xách góc áo vội vàng tiến vào: “Điện hạ, trong cung có động tĩnh.”
Triệu Hoài Nhân nghiêm mặt: "Nói.”
“Nội các Tạ đại nhân cáo ngự trạng.”
“Cáo rất tốt!” Bùi Tiếu không đợi Triệu Diệc Thời nói chuyện, lại hỏi: "Bệ hạ nói như thế nào?”
Nghiêm Hỉ: "Bệ hạ chỉ nói một câu: thiên hạ của trẫm đã không thái bình đến mức này rồi sao?”
Bùi Tiếu: "Sau đó thì sao?”
Nghiêm Hỉ: "Sau đó thì rời đi.”
Bùi Tiếu nhìn Triệu Diệc Thời nhíu mày.
“Sao lại thế, với thân phận địa vị của Tạ Đạo Chi, thì Hoàng đế dù sao cũng phải phái người giúp đỡ tìm kiếm chứ.”.
Triệu Diệc Thời biết hắn đang nghĩ gì, thản nhiên trả lời hắn bốn chữ: "Lòng vua khó đoán.”
“Bùi gia, Chu Thanh đã trở lại.” Bùi Tiếu vội nói: "Bảo hắn tới đây.”
“Người đã tới, chỉ là trên vai còn khiêng một người khác.”
Bùi Tiếu cũng là kinh hãi: “Ngươi đúng là đánh nàng hôn mê sao?”
Chu Thanh bất đắc dĩ: “Bùi gia, nàng cứng đầu, nói gì cũng nghe không lọt, ta...”
“ Đặt nàng xuống rồi nói tiếp.”
Chu Thanh vừa nghe Thái Tôn lên tiếng, vội vàng đặt Lý Bất Ngôn trên vai lên giường trúc, đang muốn mở miệng, thì đã thấy Thái Tôn ra hiệu với hắn.
Triệu Diệc Thời cầm tấm thảm mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người Lý Bất Ngôn: “Đi, đến nơi khác nói chuyện.”
……
Tây Sơn.
Trang viện.
“Lưu ca, xem đi, nơi này có dấu chân.”
“Bà nó, bọn họ trèo tường chạy lên núi rồi.”
“Lưu ca, làm sao bây giờ?”
"Còn có thể làm sao, đuổi theo!”
Một đám tùy tùng vội vàng trèo qua tường, cầm dao đi lên núi.
Yến Tam Hợp trong lòng kinh hoàng, máu cả người đều tuôn vào trong đôi mắt đen trầm kia.
Nơi trốn này lá cây tươi tốt, nhưng nếu lục soát từng cây một thì chắc chắn là sẽ bị tìm được.
Không trốn được lâu rồi.
Nghĩ tới đây, cô quay mặt nhìn Tạ Tri Phi, không ngờ ánh mắt Tạ Tri Phi lại rơi vào người cô.
Hơn nữa, mặt người này cách nàng gần trong gang tấc.
Một cảm giác vi diệu nổi lên, Yến Tam Hợp lại quay mặt đi.
Tạ Tri Phi nhếch môi cười, lúm đồng tiền lún vào thật sâu.
“Yến Tam Hợp.” Hắn cúi đầu, môi ghé vào tai cô: “Lát nữa lỡ như chúng ta bị phát hiện, ngươi đừng cử động, nhớ kỹ đó.”
“Lời này có ý gì?” Yến Tam Hợp mở to mắt, nâng cái cổ cứng ngắc lên nhìn hắn.
“Đùa ngươi thôi, ta là người tốt bụng như vậy sao?” Tam gia cười rộ lên: “Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ta xui xẻo, ngươi cũng chạy không thoát.”
Đồ cặn bã!
Sự khinh bỉ trong mắt Yến Tam không giấu được.
Tam gia bật cười thành tiếng.
Yến Tam Hợp trừng mắt càng lớn, trong mắt đều là tức giận và mắng mỏ: Ngươi điên rồi sao, không sợ dẫn người qua à!
Là điên thật rồi!
Tam gia nghĩ thầm: Đã lúc này rồi, sao ta lại muốn chọc cho nàng cười chứ!