Yến Tam Hợp không giục nữa, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Một bà lão gánh phân hèn mọn, không phải là không có cơ hội kể chuyện cũ, mà bởi vì chẳng ai chịu lắng nghe lời bà.
Nhưng dù là người hèn mọn, thì cũng có lúc muốn tìm người để tâm sự.
Bà từng quen biết ai, đã trải qua chuyện gì, tại sao lại biến thành cái dạng này...
Huống chi bà còn một người quan gia.
Người già cho dù cầm khăn lau thì cũng có ký ức không xóa đi được, nếu không nói thì sẽ phải mang vào trong quan tài.
Hồi lâu, đôi môi khô nứt của Quế Hoa giật giật: “Am, am Thủy Nguyệt ở đâu?”
“Ở ngoại ô phía tây ngoại thành, là một nơi non xanh nước biếc.” Yến Tam Hợp: "Thệ Thủy xuất gia ở đó, rất được các ni cô hoan nghênh, thường giảng kinh Phật cho các bà, lão Am chủ cũng không giảng kinh Phật tốt bằng bà, vì bà hiểu rõ tường tận thấu đáo.”
Đôi mắt đầy nếp nhăn của Quế Hoa lóe lên chút ánh sáng.
Không đủ.
Yến Tam Hợp tiếp tục thả con tép, bắt con tôm.
“Kinh Phật dù thâm diệu đến mức nào thì bà đều có thể ngộ ra, bà còn viết chữ đẹp, kinh Phật bà chép ra các ni cô đều tranh nhau xin cho bằng được.”
Ánh mắt Quế Hoa lại sáng lên một chút, khóe miệng hơi mím, nở nụ cười đắc ý.
“Am Thủy Nguyệt không phải là nơi hương khói quá vượng, trai phòng của bà rất đơn giản, một bàn một ghế một giường, cuộc sống tuy kham khổ, nhưng bà lại rất thích thú.” Yến Tam Hợp: "Đúng rồi, bà có một dưỡng nữ tên Minh Nguyệt, cũng là một tiểu ni cô không ai muốn. Sau đó, bà còn giúp Minh Nguyệt tìm hộ hảo nhân gia hoàn tục...”
Thông qua lời kể của Yến Tam Hợp, một con người sống động dầm hiện ra trước mắt Quế Hoa, hành động của người này rất khớp với người trong trí nhớ kia.
“Nàng luôn rất thông minh.”
Cửa ký ức một khi mở ra, thì nước lũ sẽ phun trào đến.
Khoảnh khắc Thệ Thủy vào giáo phường ti, Quế Hoa đang lau đèn cung đình.
Bảy tám thị vệ áp giải mười hai tiểu nương tử, nàng liếc mắt một cái đã thấy được nàng.
Những tiểu nương tử khác đều mặt xám xịt cúi đầu, Thệ Thủy lại sửa sang lại xiêm y trên người, yên lặng ngẩng đầu.
Chỉ một động tác này, Quế Hoa đã biết tiểu nương tử này không phải người bình thường.
Tiểu nương tử bị thị vệ áp giải vào giáo phường ti, đều là người nhà của tội quan phạm tội.
Từng là thiên kim đại tiểu thư, canh ngon nước ngon ở trong khuê phòng, mười ngón không dính nước dương xuân, đến nơi này, có mà mặt không xám như tro tàn?
Ai còn có tâm tư sửa sang lại xiêm y?
Nếu không phải đại đao sáng loáng trên tay bọn thị vệ thì những người này đã khóc thét lên rồi.
Nàng thậm chí từng thấy có tiểu nương tử một chân vừa bước vào đã đập đầu vào vách tường.
May mắn thì đi đời nhà ma, xong hết mọi chuyện. Xui xẻo thì sống dở chết dở, sau này còn bị đánh đập tra tấn không thôi.
Tiểu nương tử vào giáo phường ti, chuyện đầu tiên chính là cởi sạch quần áo, để cho ma ma kiểm tra.
Người phụ trách kiểm tra thân thể những tiểu nương tử này tên là Lưu ma ma.
Quế Hoa và Lưu ma ma có quan hệ rất tốt, mỗi lần tới người mới, Lưu bà bà đều để cho nàng ở bên cạnh nhìn.
Ai mà chẳng tò mò những thiên kim đại tiểu thư kia sau cởi sạch thì thế nào. Thực ra xem nhiều cũng chán, nữ tử nào mà chẳng có những thứ kia. Thứ nàng muốn xem thật sự là biểu cảm của những tiểu thư kia khi cởi xiêm y. Có người xấu hổ phẫn nộ muốn chết, có người rơi lệ đầy mặt, có người nghiến răng nghiến lợi...
Điều khiến Quế Hoa bất ngờ là, trên mặt Thệ Thủy lại chẳng có biểu cảm gì, sau khi cởi hết xiêm y thì ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Thật là mất hứng, Quế Hoa nghĩ thầm.
Thực ra với nhãn lực của Lưu ma ma thì ai là xử nử ai không thì chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết được. Giáo phường ti kêu các tiểu nương tử cởi quần áo, thực ra là đang cởi lớp phòng tuyến cuối trong lòng các nàng. Nơi này cũng không có quý nhân trên đỉnh thanh vân gì, thân phận của các ngươi là kỹ nữ, kỹ nữ thì phải cởi hết để ngủ với nam nhân.
Nhóm tiểu nương tử đi vào cùng với Thệ Thủy đều là xử nữ, mười hai người được dẫn đến Hồng Lâu dàn xếp.
Hồng Lâu là nơi các ma ma dạy dỗ tiểu nương tử.
Ở chỗ này không chỉ phải học cầm kỳ thư họa ca múa, còn phải học cách tiếp khách trên bàn rượu, hầu hạ nam nhân trên giường.
Hồng Lâu ngoại trừ nhiều ma ma thì thứ nhiều khác chính là sự trừng phạt. Bị đánh, bị mắng, hoặc là để đói bụng vài ngày đều là trừng phạt nhỏ, còn nhiều thủ đoạn âm độc mà người bên ngoài chưa từng dám nghe dám nghĩ, dùng bốn chữ để hình dung, thì đó chính là: Sống không bằng chết.
Các ma ma lúc con trẻ đều phải trải qua những điều đó cho nên không hề nương tay. Có thể sống được từ trong Hồng Lâu ra ngoài thì đến tiểu nương tử lúc trước chẳng dám liếc nam nhân một cái cũng thay da đổi thịt thành tiểu yêu tinh mà thôi.
Yến Tam Hợp dịu dàng hỏi: "Quế Hoa, sao ngươi biết quy củ của giáo phường ti? Vì sao ngươi lại vào giáo phường ti thế?”
Quế Hoa ngây ngốc đáp: "Ta sinh ra ở giáo phường ti.”
Yến Tam Hợp kinh ngạc nhìn bà.
“Sinh ra ở giáo phường ti?”
“Vậy cũng chỉ có một khả năng, mẫu thân của bà là tiểu nương tử của giáo phường ti, sau một đêm xuân với khách thì có đứa bé này.”
Trên lưng có một ngón tay chọc chọc nàng, Yến Tam Hợp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm trầm của Tam gia.
Yến Tam Hợp hiểu ý của hắn.
Nếu Quế Hoa sinh ra ở giáo phường ti, lớn lên ở giáo phường ti, vậy chắc chắc biết rất nhiều chuyện cũ năm xưa, phải hỏi thăm cho kỹ.
Chỗ ngón tay chọc vào hơi nóng lên, tim Yến Tam Hợp rung lên, thầm nghĩ “ta cần ngươi dặn chắc”
“Ngươi muốn kể chuyện xưa của ngươi không? Nếu không muốn nói, cứ tiếp tục nói về người đã khuất thôi.”
"Chuyện của ta không có gì đáng nói, nương ta không phải đại hộ gia đình gì, bà được mua từ bên ngoài vào giáo phường ti, cha ta là ai, nương ta cũng không rõ lắm.” Quế Hoa cười nhạo một tiếng: “Bà bị bệnh hoa liễu mà chết, lúc ra đi hạ thân đều thối rữa, mùi hôi thối ngút trời.”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Vậy ngươi...”
“Trước khi chết nương ta đã nắm tay ta dặn dò, thà rằng làm nô tỳ cả đời cũng đừng làm việc dạng chân kia, nếu không chẳng thể chết tử tế được.”
“Cho nên, ngươi làm nô tỳ cả đời ở giáo phường ti?”
Quế Hoa không trả lời.
Khi con người nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt luôn mang theo một chút buồn bã xa xăm.
Nàng kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp, không biết nghĩ tới cái gì lại cười nhạo một hồi, sau đó chuyển đề tài.
“Thệ Thủy ở trong Hồng Lâu đã chịu rất nhiều đau khổ, dáng dấp xinh đẹp thì có ích gì, cũng bị người khác ức hiếp thôi. Yến cô nương, cô có biết trên đời này người nào ác nhất không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
“Nữ tữ, sự ghen tỵ của nữ tử.”
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng.
Quế Hoa: "Ngươi biết toàn bộ giáo phường ti, ai là ngươi ghen tị với nàng nhất không?"
Yến Tam Hợp: "Ai?”
***Chương 300 tròn vo đây ạ, thế là hết 1/3 chặng đường ời khà khà