Yến Tam Hợp vốn đã nghiêng trên giường buồn ngủ, vừa nghe là mời nàng đi qua, trong tròng mắt đen chợt tỏa ra ánh sáng.
Lý Bất Ngôn buộc túi đồ vào phía sau, cẩn thận nâng nàng dậy.
Thang Viên ngồi xổm xuống thay một chiếc giày vào cho Yến Tam Hợp, một chân bị bọc băng gạc rất dày, nên không cần mang.
“Thang Viên, ngươi ngủ trước đi, không cần chờ chúng ta đâu.”
“Ta chờ cô nương trở về.” Thang Viên chỉ vào giỏ may: “Vừa lúc rảnh rỗi, ra may cho cô gái mấy cái quần mùa hè rộng một chút, như vậy chân thò vào vươn ra cũng tiện.”
“Đừng tiết kiệm đèn dầu, cẩn thận mắt.” Lý Bất Ngôn dặn dò một câu, ôm lấy Yến Tam Hợp rồi đi.
Ra khỏi viện, cô thấp giọng nói: "Càng nhìn càng cảm thấy nha đầu này tri kỷ, còn biết biện hộ cho ngươi một tiếng.”
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Thang Viên không nói nhiều, nhưng việc ăn, mặc, ở, đi lại của nàng đều sắp xếp thỏa đáng, không cần nàng và Lý Bất Ngôn phải lo gì cả.
Còn chịu được nhàn rỗi, cho dù có thời gian cũng không chạy ra ngoài, không cắn hạt dưa, bà tám với các nha hoàn khác của Tạ phủ, thà rằng ở trong phòng may vá.
Đáng quý nhất là, nàng rõ ràng có một bụng nghi hoặc, vẫn lại không hỏi tiếng nào, chỉ làm tốt bổn phận của một hạ nhân.
“Sau này, chúng ta làm việc không cần tránh nàng.”
Lý Bất Ngôn cười khẽ: “Không tránh cũng tốt, có một số việc nàng sớm muộn gì cũng phải biết thôi.”
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, rất nhanh đã đến viện Thế An, Chu Thanh ôm đèn lồng chờ ở cửa viện.
Đi vào thư phòng, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn đồng thời sửng sốt.
Trong thư phòng có một cái giường La Hán, giữa giường đặt một cái bàn nhỏ, một đầu là Tạ Tri Phi, đầu kia…
Ngồi ở đầu kia là một nữ tử xinh đẹp mặc váy lụa màu tím.
Lông mày lá liễu, eo rắn nước, bộ ngực nặng trịch, muốn cho người ta không liếc nhìn nàng cũng khó.
Nữ tử kia đang lột vải, mười ngón tay giống như hành tây, mỗi đầu ngón tay đều được son màu đỏ tươi, nhìn còn hấp dẫn hơn cả bộ ngực nặng trịch kia.
Phụ nhân bóc xong một quả vải, vừa đảo mắt đã đưa đến bên miệng Tạ Tri Phi.
“Tam gia, a, há miệng ra nào…”
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt ý bảo cô đừng lẳng lơ, an phận một chút cho gia.
“Vị này là Yến Tam Hợp, nàng tìm ngươi có chút chuyện. Yến Tam Hợp, vị này tên Mai Nương, có cái gì ngươi trực tiếp hỏi nàng.”
Yến cô nương?
Yến Tam Hợp?
Cuối cùng cũng gặp được người thật.
Mai Nương ném thịt quả vào trong đĩa, đứng dậy nũng nịu chào Yến Tam Hợp.
“Xin chào Yến cô nương.”
“Mai Nương không cần khách khí.”
“Yến Tam Hợp, ngươi ngồi chỗ này.” Bùi Tiếu chỉ chỉ vào giường trúc: “Ta giúp ngươi ngồi thử rồi, rất thoải mái.”
Lý Bất Ngôn cẩn thận đặt người xuống, Bùi Tiếu cầm lấy một cái ghế thấp: “Kê chân lên đi, như vậy sẽ khỏi nhanh hơn.”
“Đa tạ!” Yến Tam Hợp từ từ đặt chân lên.
Bùi Tiếu cười giả lả, phu thê nhà mình cần gì phải cảm ơn?
Yến Tam Hợp ngồi thoải mái xong thì mở miệng: “Mai nương, không ngại ta vừa gặp đã bàn chính sự chứ?”
“Cô nương không cần ngại đâu.” Mai Nương kiều mỵ nhìn Tạ Tri Phi một cái: “Nếu cô nương không tìm ta, thì với thân phận của ta cả đời này cũng đừng hòng bước vào cửa Tạ phủ.”
Nếu Mai Nương không nói lời này, Yến Tam Hợp sẽ không nghĩ sâu xa về phương diện đó.
Nàng vừa nói như thế, lại phối hợp với thân trang phục này của nàng, còn có diễn xuất, Yến Tam Hợp chợt lộ ra vài phần đồng tình.
Trên đời này có mấy nữ tử tự cam chịu đọa lạc?
Đều là bất đắc dĩ mới phải đi bán nụ cười thôi.
Lại nhìn Tạ Tri Phi, Yến Tam Hợp không biết tại sao, đột nhiên thấy cực kỳ không vừa mắt với hắn.
Có thể mời người đến nhà, có thể thấy được hai người quen thuộc.
Có thể quen thuộc với người dựa cửa bán nụ cười, có thể thấy được Tam gia này vào chốn câu lan không ít lần.
Tạ Tri Phi vừa thấy Yến Tam Hợp lộ ra ánh mắt như vậy, đã biết nha đầu này nghĩ lệch lạc rồi.
Hắn cũng không giải thích nhiều: “Chu Thanh, ngươi ra ngoài canh cửa viện, đừng cho bất cứ ai tiến vào.”
“Vâng thưa gia!”
Cửa đóng lại, Lý Bất Ngôn đặtđồ đạc trong bao trước mặt Mai Nương.
“Mai Nương!” Yến Tam Hợp: "Hôm nay nhọc cho ngươi đi một chuyến là vì muốn người giúp xem nhưng thứ này là kiểu cách của lúc nào?”
Mai Nương mờ mịt nhìn Tam gia, Tam gia không nói gì, Tiểu Bùi gia lên tiếng.
“Nhìn cho kỹ, nhìn ra thứ gì hay ho thì Bùi gia thưởng cho ngươi.”
Mai Nương lúc này mới cầm lấy hộp son, đặt ở trong tay lật qua lật lại xem.
Càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt.
Yến Tam Hợp: "Thế nào, có vấn đề gì à?”
Mai Nương cười dài nói: "Yến cô nương, hộp son này không phải kiểu dáng thịnh hành hiện nay, kiểu dáng và chế tác này, đã rất lâu năm, bây giờ trên thị trường đã sớm không mua được nữa rồi.”
Yến Tam Hợp: "Ngươi có thể nhìn ra, đại khái là năm nào không?”
Mai Nương vươn ngón tay bấm vài cái: “Ít nhất cũng hai mươi mấy năm trước, dù sao từ lúc ta dùng son tới nay, chưa từng thấy loại này.”
Hai mươi mấy năm?
Đó là lúc Tĩnh Trần hai mươi mấy tuổi
Nàng thế nhưng lại còn cất giấu một hộp son lâu như thế? Vì sao chứ?
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi liếc nhau, lại hỏi: "Mai nương, ngươi có nhìn ra được chất lượng tốt xấu của hộp son phấn này không?”
Mai Nương lấy tay ước lượng trọng lượng: “Yến cô nương, rất nặng, hộp son càng nặng, giá cả càng đắt.”
Yến Tam Hợp: "Ý người là thứ đồ vật như này, người bình thường không thể dùng tới?”
“Phải là cao môn đại hộ.”
Mai Nương cười quyến rũ: "Đương nhiên, cô nương nổi tiếng trong câu lan cũng có thể dùng được.”
Dứt lời, đôi mắt Tiểu Bùi gia hung tợn trừng tới.
Mai Nương nhướng mày: Tiểu Bùi gia, ngài sao vậy?
Bùi Tiếu trừng mắt: Đừng làm bẩn lỗ tai cô nương nhà người ta.
Mai Nương vừa thấy dáng vẻ này của Bùi gia, lại ngẫm lại dáng vẻ ân cần lúc hắn thấy Yến cô nương, thì chẳng có gì khó hiểu nữa cả.
Ồ, hóa ra là người trong lòng Tiểu Bùi gia à!
Yến Tam Hợp hồn nhiên không để ý hai người mắt mày qua lại: “Mai nương, ngươi nhìn xem bộ Thủy Điền Y này đi.”
Mai Nương nhìn kỹ, lại đưa tay ra sờ thử.
“Bộ Thủy Điền Y này cũng đã lâu năm rồi, hơn nữa chất liệu vô cùng tốt, Yến cô nương xem ống tay áo này.”
Cô chỉ vào hoa mẫu đơn trên cổ tay áo.
"Bộ Thủy Điền Y này là từ trong cung truyền ra, rất thịnh hành trong các nhà quý tộc giàu có, ống tay được thêu hoa mẫu đơn, mai, lan, tre và cúc.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì bách tính bình thường cũng mặc, trên ống tay áo thỉnh thoảng cũng thêu hoa.”
“Tại sao?”
“Cô nương nhìn xiêm y này, màu sắc từng miếng vải khác nhau đã đủ diễm lệ sáng ngời, còn cần dùng hoa điểm xuyết.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, lại đụng phải tầm mắt Tạ Tri Phi.
Hai người đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phấn son là hơn hai mươi năm trước, xiêm y cũng là hơn hai mươi năm trước, không cần nghĩ giày thêu này hơn phân nửa là thế.
Tĩnh Trần dùng bộ xiêm y thế này làm áo liệm, hiển nhiên là có dụng ý.
“Như vậy, dụng ý là gì?”