Là bởi vì ngộ ra, nên lúc nàng nằm ở trên giường giống như nằm ở trên chảo dầu vậy, vô cùng khó chịu.
Vụ án đã bị đóng lại, có thể thấy sự việc không hề nhỏ.
Tạ Tri Phi đang đêm hôm chạy tới, không chỉ nói cho nàng rằng không thể lấy được hồ sơ vụ án, mà còn ngầm nói rằng vụ án của Tĩnh Trần hắn không thể giúp được gì nhiều cho nàng nữa.
Vì hắn họ Tạ.
Lý Bất Ngôn đương nhiên vẫn chưa nhận ra.
Nàng nhìn Yến Tam Hợp tuy ngồi yên nhưng hơi thở đã hỗn loạn, hỏi: "Tạ Đạo Chi chẳng phải là trúng cử mà được làm quan sao? Đi hỏi ông ta xem, có lẽ ông ta biết gì đó."
"Không được."
"Sao không được?"
Yến Tam Hợp nhìn trời đêm, im lặng một lát rồi nói: "Nếu có thể hỏi Tạ Đạo Chi thì Tam gia đã sớm hỏi rồi. Lý do không hỏi, một là không muốn Tạ gia nhúng tay vào; hai là việc này không thể đưa ra ánh sáng."
Đường Kỳ Lệnh là thầy của tiền thái tử, tiền thái tử vì vụ án vu thuật mà rớt đài, hiện tại người được lợi nhiều nhất trong vụ án vu thuật này chính là bệ hạ.
Chuyện này một khi đưa ra ánh sáng, kinh động lên phía trên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Lý Bất Ngôn chỉ thấy đau đầu: "Không được đưa ra, vậy vụ án kia phải điều tra thế nào? Tâm ma của Tĩnh Trần dù sao cũng không thể tách khỏi vụ án gian lận được!"
"Đúng thế."
Yến Tam Hợp chậm rãi nghiêng người, trong đêm tối, đôi mắt cô sáng lạ thường.
"Từ ngày mai, ngươi hãy lân la đến các quán rượu, hàng trà nghe ngóng, vụ án gian lận trong khoa thi xuân do Nghiêm Như Hiền nhúng tay nhất định sẽ được lôi ra so sánh với vụ án cũ của Đường Kỳ Lệnh, có lẽ sẽ nghe được chút gì đó."
"Đây là một cách hay, đánh từ ngoài đánh vào."
"Đi đến nơi có nhiều văn nhân và thư sinh, bọn họ hay để ý những việc này."
"Ta biết rồi."
Yến Tam Hợp di chuyển cái chân bị thương.
"Bất Ngôn, ngươi giúp ta xoa bóp cái chân này ngày hai lần, ta phải nhanh chóng khỏe lại, không thể làm phiền bọn Tam gia mãi được."
"Vì sao? Tên đó lại chẳng mong ngươi làm phiền hắn quá ấy chứ!"
"Đây vốn dĩ là việc của ta." Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn Lý Bất Ngôn: "Giúp nhiều quá, ta cảm thấy không dám ngẩng đầu lên trước mặt hắn nữa."
Lý Bất Ngôn mỉm cười, đứng dậy đi đến bên giường Yến Tam Hợp, lấy dưới gối ra một chiếc khăn tay nhét vào tay nàng.
"Ngủ đi, đừng nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, sáng sớm mai ta sẽ ra ngoài nghe ngóng."
"Bất Ngôn."
Yến Tam Hợp nhận khăn tay, đột nhiên nhỏ giọng: "Tạ phủ này...Chúng ta không thể ở lâu được."
……
Người sốt ruột đâu chỉ có một mình Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi nằm trên giường, ngửa không phải mà nghiêng cũng chẳng đúng, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Triệu Hoài Nhân nói vụ án đã đóng lại, hắn biết việc lớn không ổn, bèn kiếm cớ chạy nhanh về Tạ phủ.
Nếu là trước đó, hắn và Minh Đình sẽ nghỉ lại một đêm trong biệt viện.
Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng bất lợi.
Bất lợi ở chỗ hồ sơ vụ án bị đóng;
Bất lợi ở thân phận nhạy cảm của Đường Kỳ Lệnh.
Vì vậy hắn mới nói hết chuyện, không giấu diếm Yến Tam Hợp điều gì.
Người khác nhau, làm những việc khác nhau.
Những năm qua, hắn đã tận mắt chứng kiến hành vi của phụ thân trong chốn quan trường, hiểu được những việc có lợi cho Tạ gia, làm; việc bất lợi cho Tạ gia, bỏ.
Đường Kỳ Lệnh là người của tiên thái tử, phụ thân hiện là trọng thần của bệ hạ.
Nếu hắn không biết trời cao đất dày, kiên quyết điều tra vụ án Đường Kỳ Lệnh, hậu quả ra sao thật không dám tưởng tượng được.
Vì vậy, việc khác hắn có thể giúp, dù cho có làm loạn giáo phường ti đến trời long đất lở, phụ thân và Triệu Diệc Thần cũng sẽ chống lưng cho hắn.
Duy nhất việc này, hắn và Bùi Minh Đình chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng lòng không yên.
"Gia, tiểu Bùi gia đến."
Muộn thế này rồi?
Còn chưa kịp nói xong, tiểu Bùi gia đã như một cơn lốc lao đến, hất chân, tuột giày, nằm trên giường hắn, thẳng đuỗn ra.
Tạ Tri Phi ngồi dậy, nhìn hắn: "Tổ tông, làm sao vậy?"
"Không buông được."
Tổ tông gác tay ra sau gáy, mắt nhìn trần nhà: "Nàng ở kinh thành có xuất thân gì? Chỉ có một mình Lý Bất Ngôn đi theo, hay là một kẻ đường đột không có đầu óc. Giải tâm ma của Tĩnh Trần là vì tứ cữu mẫu, người ta có tình có nghĩa giúp chúng ta, chúng ta lại buông tay ngó lơ vào lúc quan trọng, có phải là vô tình vô nghĩa lắm không?"
Tiểu Bùi gia ngồi bật dậy.
"Hơn nữa, Quý gia cũng là do nàng cứu!"
"Cho nên, ngươi muốn..."
Tạ Tri Phi cố ý chậm rề rề không nói hết câu.
Tiểu Bùi gia tức mình nói tiếp: "Vẫn là phải giúp một chút, không giúp ngoài sáng thì cũng phải giúp trong tối!”
Tạ Tri Phi ngửa người ra sau, tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bùi gia, ánh mắt này hàm chứa ý cười, hơi nóng bỏng, hơi thưởng thức, cũng hơi dịu dàng.
Người này luôn như vậy, ngoài miệng thì cứng rắn nhưng lòng dạ cực kỳ mềm.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Tiểu Bùi gia bị hắn nhìn đến điên tiết: “Lão tử không làm đoạn tụ, nhìn nữa ngươi cũng không được.”
“Bà đồng bảo ta nhắn với ngươi.” Tạ Tri Phi trả lời một đằng: "Nàng nói, giữa nam nữ, tình yêu ngắn nhất, tình bàn dài nhất.”
“Hết rồi ư?”
“Hết rồi!”
Tiểu Bùi gia ngồi yên một lúc lâu, khẽ ho một cái, rất lâu mới rặn ra một câu: "Từ xa xỉ đến tiết kiệm khó lắm!”
Tạ Tri Phi cười khẽ một tiếng: "Ngươi đối xử với nàng như vậy, không uổng công nàng gọi ngươi một tiếng Bùi Minh Đình.”
Tiểu Bùi gia: "…”
“Bây giờ rồi mà nàng vẫn gọi cả tên lẫn họ của ta.”
Tạ Tri Phi nhấc chân đá hắn một cái: “Chúc mừng tiểu Bùi gia, trở thành bạn thân của bà đồng sớm hơn ta một bước, sau này ở trước mặt bà đồng, làm phiền giúp ta nói tốt cho ta vài câu.”
Tiểu Bùi gia chợt thấy đắc ý, sau lại nghĩ có gì không đúng, nhấc chân đá lại y: “Ta nói chính sự với người, ngươi lại nói với ta những chuyện này?”
“Đây là chính sự đó.” Tạ Tri Phi thu cười: “Nếu hai người đã là bạn bè, nên giúp đỡ lẫn nhau, Tiểu Bùi gia nói rất đúng, chúng ta âm thầm giúp đỡ, không cần quá ồn ào.”
Tiểu Bùi gia hăng hái: “Nói, làm sao để âm thầm giúp nàng.”
Tạ Tri Phi: "Thêm dầu vào lửa.
Hai hàng lông mày Tiểu Bùi gia nhíu lại: “Tối nay Tiểu Bùi gia chỉ mang người đến, không đưa não theo.”
Tạ Tri Phi: "Không cần đầu óc, chuyện đơn giản này chỉ cần tìm mấy đứa con nít ồn ào nói Nghiêm Như Hiền nhúng tay vào khoa thi xuân thôi.”
Đầu óc Tiểu Bùi gia vẫn không đuổi kịp: "Sau đó thì sao?”
“Sau đó à…” Tạ Tri Phi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có thể từ vụ án này, nói tới án kia; sau đó, chúng ta rảnh rỗi sẽ đến tửu phường uống rượu, trà quán uống trà, thuận đường nghe ngóng một chút tin tức.”
“Hay quá!” Tiểu Bùi gia vỗ đùi: “Chiêu này sao ta không nghĩ tới? Đầu óc ngươi mọc thế nào vậy, chỉ nhẹ nhàng thôi đã nghĩ ra một chiêu hay ho.”
Nhẹ nhàng?
Tam gia ta từ biệt viện bước ra, đầu óc đã bắt đầu suy nghĩ rồi, tư thế ung dung đó toàn là giả bộ mà thôi!
“Ngày mai chúng ta bắt đầu chia nhau hành động.”
"Nghe lời ngươi.” Tiểu Bùi gia vừa thả lòng thì cơn buồn ngủ chợt kéo tới, hắn ngáp một cái thật dài, nước mắt lưng tròng nói: "Gọi Lý đại hiệp đi, người này làm gì không được nhưng hỏi thăm tin tức thì đứng đầu.”
“Không cần kêu!”
Chiêu này hắn có thể nghĩ đến, nha đầu kia chắc chắn cũng đã nghĩ đến rồi, Lý Bất Ngôn ngày mai chắc chắn sẽ không ở trong phủ.
Tạ Tri Phi ném một cái gối xuống chân, Tiểu Bùi gia nhận lấy lại ngáp một cái xong, nhẹ giọng nói:
"Ngũ Thập, nàng nói vậy có phải ám chỉ ta sẽ phải vật lộn với tình yêu một lần nữa không?”
“Thí chủ à, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, A Di Đà Phật!”
“Tạ Ngũ Thập, ngươi cút đi cho ông!