Liên tiếp ba ngày, trước cửa giáo phường ty ngựa xe như nước, người muốn gặp hoa khôi xếp thành hàng dài.
Nhưng ba ngày trước, lại không ai có thể gặp.
Nghe nói hoa khôi bị một đại nhân vật bao hết ba ngày, ba ngày này, hoa khôi chỉ có thể hầu hạ một mình hắn.
Ồn ào bên ngoài chẳng liên quan gì đến Yến Tam Hợp cả, mấy ngày nay nàng chẳng ngủ ngon, trong mờ đều là cái người tên "Thệ Thủy" kia.
Sáng sớm năm ngày sau, khi Chu Thanh tới truyền lời thì nàng vẫn còn chìm trong mộng cảnh.
“Nói với Yến cô nương, cơm trưa hôm nay Tam gia dùng ở Tĩnh Tư Cư.”
“Chuyện này…”
“Có việc quan trọng.”
Hai chữ "việc quan trọng" khiến Yến Tam Hợp lập tức tỉnh táo lại, khàn giọng nói: "Thang Viên, đồng ý đi.”
“Vâng.”
Buổi trưa, Tạ Tri Phi đi vào Tĩnh Tư Cư.
Trong Tĩnh Tư Cư, đồ ăn đã được bày lên bàn, tuy chân Yến Tam Hợp bị thương nhưng thân thể vẫn thẳng tắp.
Tạ Tri Phi ngồi xuống bên cạnh nàng, đầu tiên là liếc nhìn vết thương ở chân nàng một cái, sau đó ánh mắt không nhanh không chậm quét về phía Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, và cả Thang Viên, rồi ho khan một cái.
Lý Bất Ngôn và Chu Thanh đều không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống.
Thang Viên nào dám ngồi và bàn với Tam gia, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Tạ Tri Phi mặc kệ nàng, cười híp mắt cầm lấy đũa: “Đủ người rồi, ăn cơm thôi.”
Thường ngày người cầm đũa nói hai chữ "Ăn cơm" là Yến Tam Hợp, nhưng xưa đâu bằng nay, Tam gia dựa vào một tờ giấy bên hông, bắt đầu chủ nhà luôn rồi.
Lý Bất Ngôn mắng thay tiểu thư nhà mình một câu "Cẩu nam nhân".
Chu Thanh thì dùng ánh mắt uyển chuyển nhắc nhở một chút: Gia, đừng quá kiêu ngạo.
Yến Tam Hợp rất bình tĩnh, cơm ăn không nhanh không chậm.
Tạ Tri Phi cầm đũa lên gắp một đũa thức ăn vào đĩa của nàng: “Ăn nhiều vào, lát nữa phải dùng đầu óc đấy.”
Yến Tam Hợp ghét nhất là bị người khác gắp thức ăn mình, lạnh lùng trừng hắn.
Hắn đặt đũa xuống, không nói lời nào cũng không ăn cơm, cứ ngồi mãi như vậy.
Yến Tam Hợp nheo mắt, một lúc lâu sau nàng mới gắp đũa thức ăn kia lên, bỏ vào trong miệng.
Tạ Tri Phi cười rộ lên.
Cười cái gì mà cười!
Yến Tam Hợp tức đến đau đầu, thầm nói người này muốn gắp thức ăn cho nàng, nàng lại chỉ muốn ném thức ăn lên mặt hắn.
Lại gắp thêm một đũa.
Người gắp thức ăn cườii rất sáng lạn, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết.
Tim Yến Tam Hợp lại bắt đầu đập thình thịch, sau khi hít sâu vài hơi thì nàng lại nàng gắp thức ăn lên, nhìn Tạ Tri Phi một cái, lại nhìn thức ăn một cái.
Sau đó… Từ từ đưa vào miệng!
Bên cạnh, Lý Bất Ngôn và Chu Thanh thầm thở ra một hơi.
Một bữa cơm, ngoại trừ người không ngừng gắp thức ăn kia thì không ai được ăn thoải mái cả, Chu Thanh và xong miếng cơm cuối cùng thì bắt đầu nấc cục.
Cứ nấc cái này tiếp nối cái khác, việc đó khiến Tạ tam gia rất không hài lòng.
Chu Thanh chạy ra giữ cửa như trốn, thầm nghĩ việc này sao trách hắn được, do hắn sợ qua nên mới nấc cục thôi mà.
Cơm nước xong, thì bừng trà lên, Tạ Tri Phi không mất thời gian nói vô chuyện chính.
Lúc nào nên đùa lúc nào nên nghiêm túc, chưa một ai chừng mực như Tạ tam gia hắn.
“Tên thật của Thệ Thủy là Đường Chi Vị, năm Nguyên Phong thứ hai mươi ba bị xét nhà, sau vào giáo phường ti, năm ấy nàng mười chín tuổi.”
Năm Nguyên Phong năm hai mươi ba?
Là lúc tiên đế còn tại vị.
Yến Tam Hợp: "Nói tiếp đi.”
Tạ Tri Phi: "Làm hoa khôi lúc hai mươi tuổi, hai mươi bảy tuổi được chuộc thân, nàng ở giáo phường ty suốt tám năm.
Thời gian tám năm không tính là ngắn.
Người chuộc thân cho nàng là ai?
“Chuyện này để sau hãy nói, trước tiên nói về thân phận của nàng ta trước khi xét nhà đã.”
Tạ Tri Phi: "Vụ án tiền thái tử dùng vu thuật xảy ra vào năm Nguyên Phong thứ ba mươi mốt, người có biết không?”
“Ngày ở Trịnh gia kiểm tra địa hình, ngươi đã hỏi ta vấn đề này.”
“Ngươi biết được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, trên phố mọi người đều biết mấy câu.”
“Mấy câu nào?”
“Con trai cầm ngày sinh tháng đẻ của ông bô đóng đinh vào một con rối, để vu sư làm pháp nguyền rủa ông bô mau chết. Kết quả bị người khác tố giác, con trai chối đây đẩy rồi khởi binh tạo phản, kết quả lại mất mạng.”
Yến Tam Hợp: "Vì thế đứa con thứ được hời, thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”
Tạ Tri Phi: "Tiền thái tử có một thầy dạy tên là Đường Kỳ Lệnh.”
Chỉ ngắn ngủn một câu nói, lại khiến lông tơ của Yến Tam Hợp dựng thẳng, thốt lên: "Đường Kỳ Lệnh là...”
“Phụ thân của Đường Chi Vị!”
Tạ Tri Phi: "Đường Kỳ Lệnh chỉ có một nữ nhi.”
Yến Tam Hợp cực kỳ kinh ngạc, một lúc lâu mới thở dài: "Trách không được nàng cầm kỳ thư họa giỏi như thế, hóa ra là có thân phận cao như vậy!”
Tạ Tri Phi nghe xong, chỉ có thể cười khổ.
Nha đầu này chẳng biết gặp vận gì, cứ gặp phải mấy người khó giải quyết, những vụ án khó giải quyết.
Yến Tam Hợp: "Đường gia vì sao lại bị xét nhà?”
Tạ Tri Phi: "Bởi vì vụ án gian lận Khoa thi xuân năm Nguyên Phong thứ hai mươi ba, Đường Kỳ Lệnh là quan chủ khảo.”
Yến Tam Hợp hơi khó tin: "Đường Kỳ lệnh giúp người gian lận ư? Kết cục cuối cùng của Đường Kỳ Lệnh là gì?”
“Bệnh chết trong ngục.”
“Những người khác của Đường gia thì sao?”
“Đường Kỳ Lệnh già mới có được một nhi nữ, thê tử qua đời sớm, Đường Kỳ Lệnh không tái hôn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.”
Tạ Tri Phi: "Những người khác của Đường thị tộc, lưu đày đến Lĩnh Nam, nhiều năm rồi cũng không biết sống hay đã chết.”
“Như vậy!” Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ai chuộc thân cho Đường Chi Vị?”
Tiền căn hậu quả đều đã nói rõ ràng, Tạ Tri Phi dứt khoát trả lời: "Không biết.”
“Không biết?” Yến Tam Hợp sững sờ tại chỗ: “Sao lại không điều tra ra được chứ?
"Có thể chuộc người ở giáo phường ti thì thân phận chắc chắn không kém, ít nhất phải quan tam phẩm trở lên, ngươi ngẫm lại đi, có mấy người làm quan nguyện ý để cho người khác biết những thứ này."
Tạ Tri Phi lấy ra một tờ giấy: "Đây là người chuộc Đường Chi Vị trên danh nghĩa, hắn họ Lý Danh Tam.”
Lý Tam?
Yến Tam Hợp: "Tên nghe hơi giả.”
“Nói đúng rồi, tên là giả, thân phận cũng là giả, tất cả đều là giả.” Tạ Tri Phi: "Ta tìm người của Cẩm Y Vệ, đừng nói người sau lưng Lý Tam là ai, đến Lý Tam sau khi chuộc Đường Chi Vị ra cũng biến mất không còn tăm hơi. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn.”
“Cái gì?”
“Người có thể chuộc thận cho Đường Chi Vị, thân phận tuyệt đối không thấp.”
Yến Tam Hợp lập tức hiểu được thâm ý trong lời này.
Vụ gian lận khoa thi Xuân không phải vụ án nhỏ, thân phận của Đường Kỳ Lệnh không phải bình thường, nước trong này sâu không lường được!
Nàng gục đầu xuống, cảm giác bất lực xông lên đầu.
Tại sao lại có quan hệ với Triều Tranh, tâm ma của Quý lão phu nhân là như thế, tâm ma của Tĩnh Trần cũng là như vậy, thật phiền toái!
“Năm ngày này ta điều tra ra nhiều thứ như vậy, Yến cô nương không dỗ một chút sao?”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đến đây đi, dỗ một cái, dỗ xong rồi, Tam gia tiếp tục nghe ngươi sai khiến…
Đôi môi Tạ Tri Phi mím thành một đường mỏng, cười cười.
“Sai khiến tam gia, là sai khiến tiểu Bùi gia, sai khiến tiểu Bùi gia, là sai khiến vị đó…. Yến cô nương, phiền toái gì gì đó, chúng ta không có sợ, ha.”