Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 939: Cứu binh
Một người một ngựa một kiếm, nếu như liều mạng thì đó là vô địch.
Chu Thanh một địch sáu, có lúc còn chiếm thượng phong.
Sóng mắt Tạ Tri Phi chợt lay động, hắn vốn đã chuẩn bị chết, nhưng lúc này lại dâng lên hy vọng sống.
Ai mà không muốn sống chứ?
Được sống thật tốt biết bao, nhìn núi nhìn nước, nhìn mây nhìn mưa, còn có thể nhìn thấy người mình thích.
Trường đao trong tay hắn chợt trở nên sắc bén hơn.
Đâu chỉ Tam gia bị Chu Thanh làm cho phấn chấn, Đinh Nhất và Lý Bất Ngôn cũng liên tiếp quật ngã vài người áo đen.
Thế cục đột nhiên chuyển biến, Lan Xuyên hưng phấn cười rộ lên, nhưng chưa từng một giây sau, nàng nghe được Chu Thanh hét to: "Tam gia, mang Yến cô nương đi trước."
Nụ cười của Lan Xuyên lập tức cứng đờ trên mặt.
Lúc này nàng mới ý thức được, Chu đại ca đến, chỉ có thể chống đỡ một lát, kẻ địch thật sự là quá nhiều.
Tạ Tri Phi không làm theo, vẫn đánh với mấy người áo đen.
Tình tình của Yến Tam Hợp hắn quá hiểu, tuyệt không chịu để mình gánh thêm nữa cái mạng mà sống một mình.
"Đi đi, gia!"
"Tiểu chủ tử, đi mau!"
Tiếng gầm của hai người, xé tim xé phổi.
Nếu như nói tiếng rống của Đinh Nhất, còn chưa đủ để Tạ Tri Phi hạ quyết tâm, thì tiếng rống khàn khàn của Lục Đại làm cho hắn chợt hiểu được, đồng sinh cộng tử là lựa chọn của Yến Tam Hợp và hắn, mà dùng cái chết che chở chủ tử là lựa chọn của trung vệ.
Ý niệm chợt thay đổi.
Tạ Tri Phi tung người nhảy lên, nhảy đến bên cạnh xe ngựa, trường đao chém xuống, chặt đứt dây cương.
Hắn một đao chém chết một người tiến lên gần, xoay người lên ngựa.
Lúc này, Thang Viên trong đình cũng di chuyển, nàng túm lấy Yến Tam Hợp, kéo về phía trước.
Yến Tam Hợp bị Thang Viên kéo lảo đảo, đúng lúc này Tạ Tri Phi cưỡi ngựa chạy tới, tay vòng qua người Yến Tam Hợp.
Lan Xuyên vội vàng dùng nhuyễn kiếm trong tay đâm vào mông ngựa, ngựa bị đau, chạy như mũi tên rời cung.
Người áo đen cầm đầu vừa thấy hai người chạy trốn, bèn thét dài phát ra lệnh.
Chu Thanh đoán được bọn họ muốn đuổi theo, hét to: "Chặn lấy."
Hai chữ, đổi lấy một trận hình.
Bốn người Chu Thanh, Lục Đại, Đinh Nhất, Lý Bất Ngôn đồng loạt nhảy ra khỏi vòng triền đấu, xếp thành một hàng, chặn đường đi.
"Muốn đuổi theo hử?"
"Nào, bước qua xác chúng ta đã."
Cả người Lục Đại đầy máu.
Vai trái Đinh Nhất bị kiếm đâm trúng, thân kiếm vẫn còn trong thịt.
Lý Bất Ngôn khá hơn một chút, cánh tay chỉ bị rạch một đao.
Người bị thương nặng nhất lại là Chu Thanh chạy tới sau.
Trên người hắn có bốn năm vết đao, máu đang không ngừng chảy, tay cầm kiếm run rẩy, nhưng sâu trong đồng tử lại có ánh sáng rung động lòng người.
Tam gia nói, chủ tớ bọn họ không thể tiến thêm một bước nữa... lời này không sai, hắn nhận.
Nhưng câu sau sai rồi.
Điều kiện tiên quyết để nghe theo số trời, là phải còn sống đã.
Chu Thanh quay đầu vội nhìn người phía xa, khẽ phun ra một chữ: "Giết!"
Giọng nói còn chưa dứt, bốn người xông về phía người áo đen như nước lũ.
Vung kiếm;
Giết người;
Đâm trúng;
Bị đâm...
Cạch...
Trường kiếm từ trong tay Chu Thanh rớt xuống, kiếm của người áo đen trong nháy mắt đâm vào trong thịt, hai tay hắn lại có sức lực hồi quang phản chiếu.
Cán đao đứt đoạn, đâm vào ngực người áo đen, sau đó đẩy ra, giơ tay không nghênh đón một người áo đen khác.
Chết vì Tam gia, chết có ý nghĩa, chỉ là tủi thân cho đại tiểu thư rồi.
Hắn vốn muốn trông coi đại tiểu thư cả đời.
Nghĩ đến đại tiểu thư, Chu Thanh chợt mỉm cười, lúc này, có hai cái người áo đen đánh tới, thân kiếm vừa đâm ra...
Cơn đau truyền đến, Chu Thanh nghĩ mình không thể ngã xuống, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.
Trong nháy mắt ngã xuống đất, hắn nghe được tiếng vó ngựa.
Giống như có ngàn quân vạn mã.
Là ảo giác sao?
Nếu như giờ phút này hắn có thể mở mắt, sẽ phát hiện không phải ảo giác.
Năm trăm chiến mã dưới sự dẫn dắt của Tam gia nhà hắn chạy tới, trên lưng ngựa là chiến sĩ mặc khôi giáp đông nghịt.
Thần sắc biểu cảm của bọn họ không giống nhau, điều giống nhau duy nhất là đều cầm thanh đại đao sáng loáng.
Bộ gia quân?
Không, là quân Trịnh gia vô địch. ngôn tình hay
Bọn họ phóng ngựa lao đến, giơ đao, giết địch, lại giơ đao, lại giết địch, đến chỗ nào là địa ngục nhân gian.
Người áo đen tan tác chỉ trong nháy mắt.
Mắt thấy đồng bọn càng ngày càng ít, người áo đen cầm đầu móc ra một viên đạn khói, đập xuống mặt đất...
...
Giờ phút này trong thành Tứ Cửu.
Chu gia.
Thư phòng.
Chu Viễn Mặc ngồi bật dậy, thở hổn hển.
Sau khi dùng cơm tối xong, hắn đột nhiên buồn ngủ, nghiêng người trên giường trúc ngủ một lát, nào biết thoáng cái đã vào mộng.
Trong mộng là nương ruột Mao thị của hắn.
Mao thị vừa khóc, vừa nói Yến cô nương gặp nạn, mau đi giúp một tay.
Hắn chỉ ngẩn người, khuôn mặt hiền lành của nương lại biến thành một bộ xương khô, dọa hắn tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên nương báo mộng cho Chu Viễn Mặc sau khi qua đời.
Thật sự rất kỳ quái, sao lại nằm mơ như vậy, Yến cô nương không phải đã khỏe rồi sao?
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Lão Nhị, lão Tam lần lượt bước vào.
Chu Viễn Mặc vội nghiêm mặt lại: "Sao lại tới đây?"
Chu lão nhị: "Đại ca, nương báo mộng cho ta, nói Yến cô nương gặp nạn, kêu ta giúp một tay."
Chu lão tam: "Ta vừa rồi cũng mơ thấy giấc mộng này."
Sắc mặt Chu Viễn Mặc, lập tức trở nên khó coi.
Ba huynh đệ cùng mơ một giấc mơ?
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới trước thư án, lấy ba đồng tiền trong ngăn kéo ném lên bàn.
Ba mặt trái, quả nhiên đại hung.
Chu Viễn Mặc nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra: "Lão nhị, ngươi đích thân đi biệt viện một chuyến, xem Yến cô nương thế nào rồi, đi lặng lẽ thôi, đừng để lộ."
"Vâng!"
...
Trong cơn mưa lạnh tiêu điều, các binh lính trẻ tuổi đi vào đình.
"Tam gia, đều xử lý xong rồi, tổng cộng có năm mươi hai cỗ thi thể, trên người không có bất kỳ kỳ hiệu đặc biệt nào, không biết ai là ai, ngươi xem xử trí như thế nào?"
Tạ Tri Phi nhìn thanh niên trước mặt, thần sắc hơi hoảng hốt.
Hắn và Yến Tam và cưỡi ngựa rời đi, còn chưa chạy bao lâu đã gặp đám Bộ gia quân này.
"Ngươi tên là gì?"
"Tiểu Lưu Phi, phụng mệnh Bộ tướng quân âm thầm bảo vệ Tam gia, Tam gia đi vội vàng, sau khi nhận được tin tức ta vẫn đuổi theo, nhưng vẫn tới chậm một bước."
Tạ Tri Phi: "Bộ Lục sao có thể đoán được ta gặp nạn sao?"
Bộ tướng quân không ngờ tới, chỉ nói để ngừa bất trắc, không ngờ lại có chuyện thật.
Lưu Phi chuyển đề tài.
"Tam gia, ai muốn giết ngươi thế?"
Tạ Tri Phi nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp dần cúi đầu, nhìn từng tấc vuông dưới chân, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.
Nếu như hoàng đế muốn giết nàng, không cần phí lớn như vậy trắc trở, ngày đó ban một chén rượu độc, lụa trắng cho nàng là được.
Huống chi quân không nói đùa.
Nếu đã đồng ý thả cho nàng một con đường sống, thân là đế vương thì không thể nào lật lọng được.
Ngoài hoàng đế ra còn ai nữa?
Ai hận nàng thấu xương?
Lúc này, trong mưa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt thất kinh của Thang Viên.
"Yến cô nương, Chu Thanh... sắp không xong rồi."
Tạ Tri Phi bật thốt lên: "Thuốc Tiểu Bùi gia mang cho chúng ta đâu, chẳng có tác dụng gì sao?"
Xa xa, Lý Bất Ngôn khóc không thành tiếng hô: "Tam gia, hắn bị thương quá nặng, quá nặng, những viên thuốc cầm máu kia hoàn toàn không có tác dụng, thật sự sắp không được rồi, làm sao bây giờ?"
Lập tức hồi kinh!
Giọng nói Yến Tam Hợp mang theo run rẩy, rõ ràng vang lên bên tai mỗi người.
Danh Sách Chương: