Tạ Bất Hoặc ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm.
Biệt viện này là tài sản riêng của phụ thân cho di nương, là tiểu trạch di nương rất ít khi tới.
Hắn có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày đều đến đây chợp mắt non nửa canh giờ.
“Nhị gia.” Ô Hành vén rèm đi vào.
“Thế nào, Yến cô nương về đến nhà rồi sao?”
Ô Hành bưng qua một chung trà ấm: “Người gác cổng nói... Yến cô nương còn chưa về.”
Tay Tạ Bất Hoặc run lên, trà hắt ra vài giọt: “Sao còn chưa về, không phải về từ sớm rồi sao?”
“Nhị gia đừng lo lắng, hẳn là lại đi lòng vòng, cho nên mới về trễ thôi.”
“Sao có thể không lo lắng, nàng đi theo ta ra ngoài, lỡ như...” Tạ Bất Hoặc đứng lên, đặt chung trà xuống: “Ngươi lập tức phái người đến mấy ngõ nhỏ gần đó tìm, nhìn xem…”
“Nhìn cái gì ạ?”
Tạ Bất Hoặc không nghe thấy giọng của Ô Hành, trong đầu nảy lên từng ly từng tý chuyện mình đi dạo cửa hàng với Yến Tam Hợp.”
Mỗi lần, hắn đi dạo phố cùng di nương và Uyển Xu.
Uyển Xu thì không nói, chỉ nói đến di nương hắn, bình thường là ngươi không để hỉ nộ hiện ra trên mặt, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, trên gương mặt bà cũng sẽ lộ ra vẻ vui mừng, sờ sờ cái này, nhìn cái kia, cái gì cũng muốn mua một ít về.
Nhưng Yến Tam Hợp thì hoàn toàn là một biểu cảmh hờ hững, cho dù là đồ chơi kỳ lạ thì nàng nhiều nhất chỉ quét mắt vài lần, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
Cơm nước xong, nàng từ chối ngồi xe ngựa Tạ phủ, đi bộ cùng Lý Bất Ngôn về, lý do là tiêu hóa.
Nhưng hơn một canh giờ trôi qua, nàng vậy mà còn chưa về đến nhà, cái này rất rõ ràng… Cô ra ngoài không phải đi dạo một chút, mà là có việc phải làm, hơn nữa phải tránh hắn.
Tránh hắn làm gì?
Ô Hành thấy bộ dạng mất hồn của gia mình, lo lắng nói: "Gia, Nhị gia...”
“Ô Hành!” Tạ Bất Hoặc đột nhiên xoay người nhìn hắn: "Lập tức đến Tăng Lục Ti hỏi thăm, Bùi đại nhân đang ở đâu?:
“Nhị gia hỏi thăm hắn làm...”
“Nhanh đi!” Hắn lại biến sắc: “Trở về, lại hỏi thăm xem lão tam lúc này đang ở đâu?”
Ô Hành mặc dù không rõ Nhị gia vì sao muốn hỏi thăm hai người này, lại dứt khoát đáp một tiếng: "Vâng!”
Kỳ thật nào có cái gì "Vì sao", chỉ là trực giác của Tạ Bất Hoặc thôi.
Trực giác này đến từ lúc sáng bước vào Tĩnh Tư Cư đã cảm thấy rồi. Hai ngươi Yến Tam Hợp và Tạ lão tam một người ở trong cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ, đầu cổ giao nhau, hiển nhiên là đang thấp giọng nói chuyện gì đó với nhau.
Nói chuyện gì vậy?
Cần đến gần như vậy sao?
Tạ Bất Hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ánh mặt trời chói mắt, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Cũng không biết qua bao lâu, Ô Hành cả người đầy mồ hôi chạy về.
“Gia!” Hắn thở hồng hộc nói: "Bùi đại nhân và Tam gia đều không ở trong nha môn.
“Đi đâu hết rồi?” Tạ Bất Hoặc đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo Ô Hành, làm Ô Hành giật nảy mình.
“Không biết, còn chẳng thấy bóng người đâu.:
"Thế còn Hoàng Kỳ và Chu Thanh thì sao?”
“Cũng đều không ở trong nha môn.” Tạ Bất Hoặc buông lỏng tay, thần sắc lại có chút hoảng hốt.
Ô Hành kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, thật sự không rõ chủ tử nhà mình tại sao lại thế này, chẳng lẽ có liên quan đến Yến cô nương sao?
“Ô Hành?”
“Gia!”
“Ngươi nói...” Trên mặt Tạ Bất Hoặc hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường: “Lão phu nhân nếu như chỉ hôn Yến Tam Hợp cho ta, thì sẽ như thế nào?”
Ô Hành chỉ cảm thấy hết hồn hết vía.
……
Nhà cũ Trịnh phủ.
“Gia!” Chu Thanh từ xa chạy như điên đến, sắc mặt không tốt lắm.
Tạ Tri Phi: "Chuyện gì?”
Chu Thanh: "Đại gia, Nhị gia của Đỗ gia chờ ở nha môn.”
Tạ Tri Phi nhíu mày: "Bọn họ tới làm gì?”
“Cái này còn cần suy nghĩ sao?” Bùi Tiếu cười gằn: "Thay muội muội nhà hắn đòi công đạo chứ gì.”
Tạ Ngũ Thập nhìn Yến Tam Hợp một cái, gương mặt Yến Tam Hợp không có biểu cảm gì: “Chuyện xưa nghe cũng tạm rồi, ngươi tùy ý.”
“Đi đi, đi đi, ta đi với Tam Hợp là được.” Bùi Tiếu vội vàng đuổi người.
Trong lòng hắn rất vui, ước gì Tạ Ngũ Thập mau cút đi, tuy nói nơi quỷ quái này không thích hợp hoa tiền nguyệt hạ, nhưng cơ hội này cũng hiếm có lắm!
Yến Tam Hợp thấy bước chân Tạ Tri Phi không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Hôm nay đến đây thôi, chuyện xưa quá nhiều, ta muốn về trước suy nghĩ một chút.”
Tạ Tri Phi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được!”
Bùi Tiếu: Mộng đẹp của ta cứ như vậy tan vỡ rồi sao?
Bốn người đi tới trước lỗ chó, Tạ Tri Phi là người đầu tiên chui ra ngoài.
Bùi Tiếu không cam lòng, trông mong nhìn Yến Tam Hợp, muốn nói lại thôi.
Ngươi không đi sao?
Bùi Tiếu mở to hai mắt.
Ý ngươi là sao?
Yến Tam Hợp cảm thấy gần đây hành vi cử chỉ của người này rất kỳ quái: “Ngươi nhìn ta làm gì?
Đầu gỗ!
Đầu gỗ!
Đầu gỗ!
Bùi Tiếu nghiến răng.
Cái này gọi là nhìn sao?
Ta đây gọi là liếc mắt đưa tình!
“Ngươi không đi, ta đi trước.”
“Nhớ kỹ, ta đi xa, ngươi hẵng đi ra.”
“Haizz...”
Yến Tam Hợp như con mèo chui ra ngoài.
Trước sau ngõ nhỏ đã không còn một bóng người, nàng ngẩng đầu gật đầu với Lý Bất Ngôn trên tường một cái, hai người một cao, một thấp, đồng thời cất bước về phía trước.
Đi đến cuối ngõ nhỏ, rẽ trái, Lý Bất Ngôn từ trên tường rơi xuống, không kịp hỏi: "Vụ án Trịnh gia thế nào?”
“Khó!”
“Khó là đúng rồi.” Lý Bất Ngôn cười nói: "Chuyện đơn giản, cần gì phải tìm ngươi.
Yến Tam Hợp hữu khí vô lực: “Thời tiết quỷ quái nóng váng cả đầu.”
“Góc tường râm mát.” Lý Bất Ngôn đổi vị trí với cô: “Chúng ta phải nhờ Tam gia lấy ngựa mới phải.”
“Đúng rồi, Tam gia sao lại vội vã rời đi thế?”
“Có việc.”Yến Tam Hợp lại chậm rãi nói: "Tâm ma kế tiếp đã trên đường tới, ta vừa mới cảm ứng được.”
“Sao lại nhanh như vậy?” Lý Bất Ngôn có chút không thể tin được: "Cách nắp quan tài Quý lão phu nhân đóng lại mới có vài ngày!”
Yến Tam Hợp cũng cảm thấy có chút không ngờ, nhưng lúc vừa mới từ chui khỏi lỗ chó, cảm giác kia lại cực kỳ mãnh liệt.
“Vậy vụ án Trịnh gia làm sao bây giờ?”
“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức!”
Hai người vừa nói vừa đi, đi đến chỗ rẽ, bỗng nhiên nghe được vài tiếng kêu yếu ớt.
Yến Tam Hợp cả kinh: "Giọng gì thế?”
Lỗ tai Lý Bất Ngôn cực kỳ linh mẫn: "Hình như có người đang kêu cứu.”
Yến Tam Hợp: "Hướng nào?
Lý Bất Ngôn: "Phía đông bắc.”
Yến Tam Hợp: "Nam hay nữ?”
Lý Bất Ngôn: "Hình như là nữ tử.”
Yến Tam Hợp: "Ngươi đi xem trước đi, ta lập tức theo sau.”
“Vậy ngươi mau tới đây.” Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm trên người ra, dưới chân chạy như điên.
Tốc độ của nàng cực nhanh, chạy một hơi ra xa trăm trượng, lại không thấy ai cả.
Chẳng lẽ còn ở phía trước?
Lý Bất Ngôn lại đuổi theo một hồi, nhưng chẳng thấy gì.
Mà tiếng cứu mạng kia cũng không xuất hiện nữa.
Nàng đi tới đi lui mấy góc xung quanh, vẫn không thấy người.
Lạ thật!
Chẳng lẽ ta nghe lầm?
Không thể nào!
Lý Bất Ngôn chỉ có thể ảo não trở về, đi một hồi, nhưng không thấy Yến Tam Hợp ra đón.
Không biết tại sao, cô bỗng nhiên hoảng hốt.
Yến Tam Hợp!
Yến Tam Hợp!
Lý Bất Ngôn liều mạng chạy trở về.
Chạy đến chỗ rẽ, đâu còn bóng người Yến Tam Hợp, sắc mặt nàng phút chốc thay đổi.