Vũ Phong Toàn có hơi khó xử.
Dẫu sao lần trước có Vũ Linh Đan từng cảnh cáo, con người Trương Thiên Thành này thấm sâu không dễ đoản, chỉ ăn cơm không thì e là không thể nói rõ được vấn đề, ngược lại còn cho thấy bản thân quá hấp tấp. “Chuyện này để tôi cân nhắc thêm”
Cuối cùng Vũ Phong Toàn để lại một câu.
Nguyễn Kim Thanh vốn đang lo lắng, sau khi Vũ Phong Toàn ra ngoài thì bà ta lại chuyển sang nụ cười mỉa.
Hai tay vòng trước ngực, từ từ đi lên lầu. Vũ Linh Đan làm hại khiến Vũ Hải Yến bị hủy hôn, lần này cô
đừng hòng nghĩ đến việc gả vào nhà họ Trương lần nữa.
Nguyễn Kim Thanh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đức Phú.
Trong điện thoại, sau khi Trương Đức Phú xác định rõ thân phận của Nguyễn Kim Thanh thì thái độ cậu ta liền xấu đi, rất cảnh giác, đồng thời cũng rất lạnh nhạt, cậu ta lạnh lùng hỏi: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Giám đốc Phú, cậu khoan hãy kích động đã.
Tôi tìm cậu là có chuyện liên quan đến Vũ Linh Đan” Nguyễn Kim Thanh vội vàng nói.
“Linh Đan?" Trương Đức Phú chau mày.
Từ tối qua đến bây giờ, Vũ Linh Đan luôn né tránh không nghe điện thoại của mình.
Trong lòng cậu ta rất lo lắng, lời của Nguyễn Kim Thanh chắc chắn là chạm đến nội tâm của cậu ta, cậu ta hỏi lần nữa: “Sao thế?”
“Chuyện là thế này, ái chà, tôi cũng không biết có nên nói với cậu không, nếu như để Linh Đan biết được thì chắc chắn sẽ không vui đầu”
Nguyễn Kim Thanh biết Trương Đức Phú sẽ có hứng thú với chuyện của Vũ Linh Đan, nên cố ý làm ra vẻ bí ẩn.
Kết quả Trương Đức Phú lại nói: “Nếu như chuyện mà Vũ Linh Đan không muốn tôi biết thì tôi cũng không cần biết”
Trương Đức Phú không ngốc, sẽ không vì một câu nói của Nguyễn Kim Thanh mà chạy đi chất vấn Vũ Linh Đan, mà là hỏi lại một cách hoài nghi: “Sao bà biết được chuyện này?
Vũ Linh Đan sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện này cho Nguyễn Kim Thanh biết, nếu như biết được từ con đường khác thì cậu ta cũng sẽ biết, nhưng đến bây giờ mọi thứ đều là trời yên biển lặng.
“Chuyện tối qua mà bà đã biết rồi, có phải có nhanh quá rồi không, hay là nói chuyện này có liên quan đến bà?"
Phút chốc Trương Đức Phú đã đoán ra được chân tướng của sự việc, nghiêm giọng chất vấn.
“Con người cậu." Nguyễn Kim Thanh có chút tức giận.
“Tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu, cũng cho cậu thêm cơ hội.
Cậu lại nghi ngờ tôi, bỏ đi, nếu cậu không tin tôi thì tôi cúp đầu.
Danh Sách Chương: