Nhưng nghĩ lại giờ mình đã treo một miếng mồi to như thế, hiện tại anh ta vẫn chưa tự tin lắm, người khác không yên tâm cũng dễ hiểu.
Anh ta gật đầu rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh anh ta liền nghe được tiếng có người góp ý từ phòng họp phía sau lưng truyền đến:
“Cậu chủ còn quá trẻ, có lòng là tốt, nhưng cải chính là không hiểu đối nhân xử thế”
"Đúng vậy, nếu cứ để thế thì Huỳnh Nam Cường sẽ nắm được thóp
Các anh thấy đấy, chuyện phiền toái như thế thì một tuần lễ làm sao xử lý xong được.”
Trong những tiếng nói ấy không hề có giọng của Phan Chỉ Trung, có lẽ ông vẫn ôm hy vọng với con trai mình.
Có hơi độc đoán nhưng nếu thay góc nhìn, nếu Phan Báo Thái thật sự thành công thì có thể ngăn được mồm mép của đám người kia, từ nay về sau Phan Bảo Thái có thể yên ổn ở lại tập đoàn.
Đây chính là một trận cờ.
Từ góc độ này mà nói thì Phan Chí Trung vẫn hài lòng về con trai mình.
Không phải là vì quan hệ ruột thịt, mà là vì dũng khí và kiến thức, không ngại khó khăn.
Cho đám người kia xem chuyện cười mà chẳng nói được, chỉ có tâm phục khẩu phục.
.
Danh Sách Chương: