Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vũ Phong Toàn vẫn còn đang nổi điên, Nguyễn Kim Thanh chỉ có thể không ngừng đi theo phía sau, nhưng trừ phải chịu nhiều khinh thường ra thì không có cách nào giải quyết bất cứ chuyện gì.

Nguyễn Kim Thanh đã không dám nghĩ đến sau này, hình tượng mẹ hiền vợ tốt khổ cực tạo ra hơn hai mươi năm cứ vậy mà tan biến, nhưng có mấy ai hiểu, bà ta làm như vậy chỉ vì muốn bảo vệ con gái của mình.

“Nguyễn Kim Thanh, bà cũng là người có con gái, nếu có người đối xử với con gái bà như vậy thì bà nghĩ thế nào?”
Thân là người làm mẹ, có người vô cùng đau đớn hỏi.

Nguyễn Kim Thanh hốt hoảng lắc đầu, trong sợ hãi lại thêm mấy phần kiên định, bà ta nói: “Sẽ không, sẽ không, tôi nhất định sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.



Câu trả lời của bà ta khiến không ít người chê cười.

Đúng vậy, bà ta chỉ có thể ra tay với con gái người khác.

Hình tượng như vậy thật đúng là làm cho người ta sáng mắt.

Chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa còn xử lý rất tốt, Vũ Linh Đan đã đoán sơ ra là ai đã làm chuyện thất đức như vậy, vì vậy cũng không trách tội.

Cô vỗ vỗ vai Phạm Thu Trang an ủi.


Trong lòng Phạm Thu Trang vẫn không yên tâm: “Chị Linh Đan, vậy thật không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, dù sao chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, hơn nữa chuyện này hoàn mỹ hơn tôi tưởng.


Lời Vũ Linh Đan nói là lời thật lòng, nói xong mới nhìn đồng hồ: “Bây giờ phỏng vấn vẫn còn kịp.


Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Thu Trang, Vũ Linh Đan cười nói: “Dù sao cũng phải rèn sắt khi còn nóng chứ.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK