Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Thiên Thành giả ngốc. 
Vừa vào phòng, Vũ Linh Đan đã bị anh vứt thẳng lên giường, cô không quan tâm trời đất đang quay cuồng mà lập tức đứng dậy.

Cô muốn cảnh giác nhưng không ngờ lại không cẩn thận làm đổ lọ hoa bên cạnh. 
Trương Thiên Thành không nhịn được mà lắc đầu: “Vũ Linh Đan, rốt cuộc đến bao giờ thì cô mới trưởng thành được vậy?” 
“Lúc nào tôi trưởng thành được không liên quan đến anh” 
Vũ Linh Đan thẳng thừng đáp lại Trương Thiên Thành, cô dựng lại lọ hoa rồi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh. 
Cô thấy Trương Thiên Thành tự nhiên lấy ra từ trong tủ một bộ lễ phục rồi vứt lên giường, ra lệnh cho cô: “Thay đi!”. 
“Dựa vào cái gì chứ?” 
Vũ Linh Đan đáp lại ngay mà không hề suy nghĩ. 
Nhưng đến khi cô nhìn thấy ánh mắt của Trương Thiên Thành thì cô mới nhận ra người đàn ông này đang để ý cái gì.

Ánh mắt lúc này của anh vô cùng đáng sợ. 

Nhưng lòng kiêu ngạo và sự tự tôn không cho phép cô chịu khuất phục, cô nhìn xuống người 
mình: “Tôi thấy bộ lễ phục bây giờ của mình cũng rất tốt, tôi cũng không muốn kiếm chác gì từ chỗ của Giám đốc Thành.

Còn về chuyện sáng nay thì tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian để trả lai." 
“Nói chuyện đàng hoàng với người như cô sao lại khó thể không biết? Vũ Linh Đan, chẳng lẽ cô bắt tôi phải động chân động tay với cô sao?” 
Trương Thiên Thành tức giận, anh đi hai bước quanh chỗ mình đứng rồi lại vò đầu bứt tai.

Đầu anh không khác gì sắp bị nổ tung. 
Vũ Linh Đan sợ hãi nên lùi lại hai bước, bình thường hầu như Trương Thiên Thành đều bình tĩnh.

Đến khi anh bùng nổ cơn tức giận nhất định sẽ giống như nước lũ hoặc như thú dữ.

Nhưng đáng tiếc là anh đã ổn định lại được cảm xúc của mình, anh chỉ vào bộ lễ phục trên giường rồi nói: “Tôi muốn cô thay nó ngay bây giờ” 

Anh không đợi Vũ Linh Đan trả lời mà đã nói dồn dập như súng liên thanh: “Cô nghĩ bộ cô đang mặc trên người đẹp sao? Chỉ còn thiếu điều lộ nốt mông ra ngoài thôi đấy.

Cô nghĩ ăn mặc như thế là rất quyến rũ à? Hay cô nghĩ người cô rất đẹp nên muốn cho đàn ông trên toàn thế giới này được ngắm cho kỹ?” 
“Hay bộ lễ phục này là do Lương Học Đông tặng nên cô mới mặc? Tôi không nhìn ra là cô cũng khá thích tên đàn ông lập lờ kia đấy.

Sao, cô không dám mặc bộ đồ mà tôi tặng à, cô sợ Lương Học Đông biết được quan hệ của tôi và cô à?” 
“Vũ Linh Đan, khẩu vị của cô cũng được quá nhỉ.

Tôi còn tưởng sau khi Phan Bảo Thái đi, cô ít nhất còn đau lòng một khoảng thời gian, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô thì tôi biết là tôi nghĩ nhiều rồi.

Cô là loại đàn bà không có trái tim” 
Trương Thiên Thành không ngừng nói ra những câu nói vô cùng độc ác, đến cuối cùng Vũ Linh Đan cũng không thể nhịn được nữa, cô hận không thể ra tay đánh người. 
“Trương Thiên Thành, anh nói đủ chưa?” 
“Nếu cô không muốn nghe tôi nói nữa thì thay đồ đi, thay ngay lập tức.” 
Trương Thiên Thành vẫn nâng cao giọng để nói chuyện với cô, anh chỉ vào bộ lễ phục trên giường với một dáng vẻ vô cùng ngang ngược. 
Vũ Linh Đan tức đến mức cả người cô đều run lên..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK