Có lẽ là chính Vũ Linh Đan cũng chưa phát hiện mà thôi.
“Linh Đan, con đừng trách mẹ lắm lời.
Có lẽ đúng như tổng giám đốc Trương nói, nếu con thừa nhận thì có lẽ…”
“Mẹ, con sẽ không dính líu gì tới Trương Thiên Thành.” Trần Tuyết Nhung còn chưa dứt lời thì Vũ Linh Đan đã ngắt lời bà: “Hơn nữa có kẻ đã hãm hại con, con nhất định sẽ điều tra manh mối.”
Cô không biết tại sao Trần Tuyết Nhung lại biết chuyện này, có lẽ là đọc báo chí, cũng có lẽ là nghe thấy mình và Trương Thiên Thành nói chuyện.
Tóm lại nếu cô đã từ chối thì trong lòng sẽ không dao động.
Trần Tuyết Nhung sửng sốt, đành phải gật đầu: “Ừ.
Chuyện của con, mẹ sẽ không nhúng tay đâu.”
Lời nói này có chút tủi thân, khiến Vũ Linh Đan cảm thấy hụt hẫng.
“Mẹ, ý con không phải là thế.
Mẹ là mẹ của con, mẹ quan tâm con là chuyện bình thường, chẳng qua con…” Vũ Linh Đan không thể nói được nữa, cũng không còn khẩu vị ăn cơm, bèn đứng dậy ra phòng khách.
Bầu không khí giữa hai mẹ con lại trở nên quái dị.
Trần Tuyết Nhung im lặng ngồi bên cạnh con gái, thấy vẻ mặt cau có của cô, bà khẽ an ủi: “Nếu con đã không muốn liên quan tới Trương Thiên Thành thì hãy thử tìm một con đường khác đi.”
Vũ Linh Đan khó hiểu nhìn bà.
Trần Tuyết Nhung nở nụ cười, nói tiếp: “Thực ra lúc các con kết hôn, mẹ đã không đồng ý, nhưng tiếc rằng mẹ không thể thuyết phục bố con.
Mấy ngày trước, mẹ đã gặp Phan Bảo Thái.”
Nói rồi, Trần Tuyết Nhung lén lút nhìn Vũ Linh Đan, thấy cô không có vẻ kích động mới nói tiếp: “Mẹ còn nhớ trước kia tuần nào Phan Bảo Thái cũng đến tìm con, mà con cũng thích tìm cậu ấy đi chơi.
Khi đó mẹ còn nghĩ hai đứa sẽ ở bên nhau cả đời cơ.”
“Mẹ, đều là chuyện cũ mèm, con sắp quên hết rồi.” Vũ Linh Đan ngượng ngùng nói.
“Thật sự quên hả?” Trần Tuyết Nhung cười nhìn Vũ Linh Đan, đương nhiên nhận thấy sự ngượng nghịu của cô, bà nói tiếp: “Nhưng có người vẫn chưa quên.”
“Bây giờ Phan Bảo Thái càng ngày càng bảnh bao, cũng chín chắn hơn nhiều.
Mặc dù cậu ấy không nói gì, nhưng mẹ nhận ra cậu ấy vẫn thích con.
Không chừng lần này cậu ấy về nước là để tìm con đấy.”
“Mẹ đừng nói nữa, bây giờ đầu óc con đang rối bời, còn có rất nhiều việc cần con giải quyết, con không có thời gian bận tâm tới chuyện tình cảm đâu.” Vũ Linh Đan trực tiếp ngắt lời Trần Tuyết Nhung.
Bất kể là Trương Thiên Thành hay là Phan Bảo Thái, cô đều không muốn quan tâm.
“Được rồi.
Mẹ chỉ mong con suy nghĩ thêm mà thôi.” Trần Tuyết Nhung nói rồi đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Bữa cơm này, hai người đều không ăn được mấy miếng.
Vũ Linh Đan không nỡ lãng phí thiện chí của Trần Tuyết Nhung, bèn ngồi xuống ăn tiếp.
Lúc này sắc mặt Trần Tuyết Nhung mới tốt hơn.
Tối hôm đó, Trần Tuyết Nhung ở lại nhà Vũ Linh Đan.
Tắm rửa xong, hai mẹ con có vẻ hơi xấu hổ, vốn định ngủ chung giường trò chuyện thêm, cuối cùng Trần Tuyết Nhung lại vào phòng cho khách.
Đêm nay cũng không thể ngủ ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Linh Đan thức dậy với hai cái quầng thâm mắt, đồng thời thấy vẻ mặt tiều tụy của Trần Tuyết Nhung.
Trần Tuyết Nhung mỉm cười với cô, Vũ Linh Đan cũng nhếch môi cười.
Trần Tuyết Nhung nói: “Linh Đan, mẹ suy nghĩ mãi, hôm nay mẹ nên về thì tốt hơn.
Trong nhà không thể vắng người chăm nom.”.
Danh Sách Chương: