Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đức Phú, buông tôi ra!”“Anh ôm người phụ nữ của anh, cũng khôngAdvertisementsợ ai thấy.

Hay là em còn nhớ nhung anh trai của anh? Cũng đúng nhỉ, anh nghe nói anh trai tự mình nhảy xuống biển chỉ vì cứu em.

Nếu là phụ nữ thì nhất định sẽ cảm động, đáng tiếc là Nhưng anh không để bụng đầu, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh, chuyện khác anh đều không quan tâm.”Đức Phú vừa nói vừa ghé miệng lại gần.

Không nghĩ tới, Vũ Linh Đan lại bỗng nhiên c ắn vào cổ Đức Phú.Đức Phú lập tức dừng lại, vẻ mặt thống khổ.Đột nhiên, Vũ Linh Đan chú ý đèn flash chợt lóe qua.


Cô sợ tới mức muốn đẩy người Đức Phú ra, Đức Phú nhìn theo tầm mắt cô, chưa phát hiện có gì không ổn.“Đức Phú, cái nên nói tôi đã nói rõ ràng.

Tôi cảnh cáo anh đừng làm càn!” Vũ Linh Đan nói.“Làm càn?”Đức Phú ha ha cười một tiếng, không để bụng uy hiếp của Vũ Linh Đan: “Hiện tại anh mới là Tổnggiám đốc Trương thị, anh vẫn hiểu, đám các người đều thích Trương Thiên Thành, anh rất cuộc nào điểm kém Trương Thiên Thành chứ?“Cứ cho là anh được như Trương Thiên Thành thì tôi cũng sẽ không thích anh.

Bây giờ anh buông tôi ra ta nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”Vũ Linh Đan ra sức giãy giụa, nhìn dấu đỏ trên cổ, mắt lộ ra hung quang.“Được.


Vậy em kêu đi”Đức Phú càng dùng sức: " Anh muốn nhiều người bên ngoài kia biết em với anh quần áo không chỉnh tề ở bên nhau, lúc đó họ sẽ nghĩ gì? Thanh danh của anh không sao cả, nhưng Tổng giám đốc Vũ à, Vũ thị sẽ ra sao đây.”“Đức Phú, anh thật vô liêm sỉ!”Vũ Linh Đan trực tiếp cắt ngang lời nói kia, kết quả là Vũ Linh Đan đã biết được ngoại trừ mắng anh ta hai câu thì cô cũng không có cách khác.“Anh là đồ vô liêm sỉ!”Đức Phú không để bụng: “Đúng, anh là đồ vô liêm sỉ giờ em cũng biết rồi đó.

Anh có thể vì mục đích của chúng ta mà không từ thủ đoạn, giống như lúc trước dùng em để uy hiếp Trương Thiên Thành, bây giờ anh cũng có thể nghĩ cách có được em!”Vũ Linh Đan không cam lòng yêu thế: “Vậy anh cứ việc thử đi!”Rọet một tiếng, lễ phục của Vũ Linh Đan bỗng nhiên bị xé một mảng.

Ngay sau đó đai an toàn cũng bị tuột ra.

Vũ Linh Đan hoảng sợ: “Đức Phú, anh muốn làm cái gì?”“Yên tâm, anh đã thông báo với bên ngoài, nói Vũ thị có chuyện khẩn cấp cần lập tức quay trở về, không ai biết chúng ta ở trong này đâu.”Đức Phú hơi mỉm cười, một cái tay khác đã duỗi tới sau eo Vũ Linh Đan bắt đầu kéo khóa kéo.Mà lúc này, Vũ Linh Đan bỗng dưng cảm thấy hai chân nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào.

Vũ Linh Đan ngay lập tức hiểu được: “Hỗn đản, anh dám bỏ thuốc tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK