Vũ Phong Toàn vốn không có hứng thú lắm nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu của Nguyễn Kim Thanh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên xem.
Sau khi Vũ Hải Yến vội vàng đổi kênh, trong TV trung xuất hiện tên của Vũ Linh Đan.
Trái tim của Vũ Linh Đan dường như đập chậm nửa nhịp, thầm nghĩ một câu không có khả năng.
Chuyện đêm đó, Trương Thiên Thành đã nhanh chóng tới, tình thế cũng không nghiêm trọng lắm.
Hơn nữa người thần bí kia cũng gọi mình là cô chủ lớn, vậy rõ ràng có thể phân biệt mình và Vũ Hải Yến, cũng loại bỏ khả năng là cách gọi của nhân viên công trường.
Vậy hiện tại… Phải làm như thế nào?
Trong tin tức không chỉ nói buổi tối hôm đó Vũ Linh Đan bị người ta cưỡng hiếp, còn có tại sao sau đó Vũ Linh Đan không báo công an? Hoặc là tự xử lý, cũng có thể là bởi vì Vũ Linh Đan có tính lẳng lơ, cố ý dụ dỗ người khác.
Nhưng cho dù như thế nào, thì chuyện hoang đường trong đêm đó chính là nhân chứng được tìm thấy ngay ở công trường, hơn nữa còn phỏng vấn ngay tại hiện trường.
Trong phỏng vấn, Vũ Linh Đan nhìn thấy gương mặt quen thuộc, bắt đầu mang theo phóng viên xác nhận chuyện xảy ra đêm đó, hơn nữa còn tỏ vẻ là mình vô tình nhìn thấy.
“Vô liêm sỉ! Là ai nói hưu nói vượn ở trong đó vậy?”
Vũ Phong Toàn vừa nghe mấy công nhân nói trăm miệng một lời, ban đêm đều có công nhân vào phòng Vũ Linh Đan, thậm chí còn mập mờ với Vũ Linh Đan ở công trường.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối sẽ có một người đàn ông khác vào phòng.
Được dịp tin tức ngày hôm qua, Dương Thanh My chỉ trích Vũ Linh Đan lẳng lơ.
Vũ Hải Yến cảm thấy tin tức này quả thực là hả lòng hả dạ, sau khi trao đổi ánh mắt với Nguyễn Kim Thanh cũng đã ngầm hiểu, trực tiếp bĩu môi nói: “Đương sự không phải đang ở đây sao.
Bố, nếu bố thật sự muốn biết, trực tiếp hỏi chị ta không phải là được sao.”
Ánh mắt cả nhà lập tức chuyển từ TV sang nhìn Vũ Linh Đan.
Vũ Phong Toàn tức giận tắt TV, điều khiển đặt mạnh lên bàn vang lên một tiếng “Bịch”.
Ông ta nghiêm túc nhìn Vũ Linh Đan: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trong tin tức nói rốt cuộc có đúng hay không?”
“Không có.”
Vũ Linh Đan trả lời đích rõ ràng lưu loát.
“Thật sự bị người ta hiếp dâm còn chưa tính, bố nhất định đòi lại công lý giúp con.
Nhưng nếu đúng là con lẳng lơ, không quản được nửa thân dưới của mình, thì con không phải là con gái của Vũ Phong Toàn này.”
Vũ Phong Toàn hừ lạnh một tiếng, tức giận buông chiếc đũa xuống.
Mới sáng sớm đã nhìn thấy loại tin tức này, quả thực là muốn mạng người.
Vũ Phong Toàn bắt đầu cảm thấy đầu hơi chóng mặt, Nguyễn Kim Thanh vội vàng đứng dậy cầm thuốc tới.
Vừa uống thuốc vừa uống nước, qua một lúc lâu, Vũ Phong Toàn mới miễn cưỡng trở lại bình thường.
Lúc này, Vũ Linh Đan mới nói: “Con đã nói, ban đêm quả thật có người vào phòng con, luôn mồm gọi con là cô chủ lớn.
Thử hỏi ở trường hợp như thế nào mới phải phân chia cô cả, cô hai.”
“Con nghĩ một người công nhân, cho dù có nổi lên thú tính, sau lưng gọi con là giám sát Đan cũng sẽ không gọi con là cô cả.”
“Nếu gọi chị là giám sát Đan, vậy không phải sẽ để lộ thân phận của anh ta sao?” Vũ Hải Yến ở bên cạnh xen mồm vào nói, cười nhạt..
Danh Sách Chương: