Trương Đức Phú bị chặn họng không nói được một lời.
Lúc này Vũ Linh Đan mới quay lại, lạnh lùng nhìn Trương Đức Phú nói: “Chỉ cần cậu không đến tìm tôi thì đã là giúp tôi nhiều lắm.
Trương Đức Phú, cậu còn chưa hiểu à? Tất cả mọi chuyện đều do cậu mà ra.”
“Xin lỗi.” Trương Đức Phú nói, sau đó im lặng.
Vũ Linh Đan mềm lòng, cũng biết vừa rồi mình chỉ trút giận lên đầu người này mà thôi.
Sau khi đã bình tĩnh lại, cô hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đúng lúc tôi đang muốn gặp em.
Nghe người ta nói em ở đây nên tôi cũng theo tới đây, không ngờ em lại thật sự ở chỗ này.” Trương Đức Phú vừa nói vừa cười nhẹ nhõm, sau đó nói: “Hay là chúng ta ngồi ở đây một lát đi.
Tôi sẽ đuổi đám phóng viên kia đi.”
“Không cần.” Vũ Linh Đan từ chối.
Trương Đức Phú còn đang mỉm cười bỗng nhiên cứng đờ, lại lộ vẻ áy náy hỏi: “Linh Đan, em còn đang trách tôi hả?”
“Không phải.” Vũ Linh Đan nói.
Nhưng ngay sau đó, cô lại sửa lời: “Trương Đức Phú, chúng ta không có khả năng, cậu hãy bỏ cuộc đi.
Vậy thì đối với cả hai đều là chuyện tốt.”
“Tôi nghe nói Trương Thiên Thành…”
“Chuyện này không liên quan gì đến Trương Thiên Thành.
Trương Đức Phú, cậu tỉnh táo chút được không? Chẳng lẽ cậu muốn mọi người đều bị tổn thương vì chúng ta hay sao?” Nói gì Trương Đức Phú cũng không nghe, cuối cùng Vũ Linh Đan cũng nổi giận, giọng điệu có phần kích động.
Trương Đức Phú nhanh chân chạy đến, đặt tay lên vai Vũ Linh Đan, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Linh Đan, chẳng lẽ em còn chưa rõ tình cảm của tôi sao? Tôi yêu em mà.”
“Xin lỗi, tôi không cần!”
Vũ Linh Đan dùng sức đẩy Trương Đức Phú ra, nhưng vì chênh lệch thể trạng nên không thể thành công.
Cuối cùng Trương Đức Phú lại quỳ một chân xuống đất, lấy Trái Tim Đại Dương từ trong túi áo: “Linh Đan, gả cho tôi đi.”
“Chiếc nhẫn này…” Vũ Linh Đan kinh ngạc che miệng, nhất thời không nói nên lời.
Ánh mắt Trương Đức Phú lướt qua một tia hung ác, cười lạnh một tiếng: “Trương Thiên Thành cho rằng chỉ cần khống chế quyền lực của tôi ở Trương thị thì tôi sẽ không thể mua được Trái Tim Đại Dương.
Nhưng anh ta nhầm rồi, tôi sẽ có cách khác lấy được nó.”
Vũ Linh Đan nhất thời đau đầu.
Nhưng khi đó Vũ Linh Đan cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có người nhà họ Trương giúp cậu ta, nhân tiện nói: “Chúc mừng cậu vì đã tìm được nó.
Nhưng tôi không cần.
Tôi tin rằng sau này cậu sẽ tìm được người trân trọng cậu.
Xin lỗi Trương Đức Phú.”
Lần này, Vũ Linh Đan kiên quyết đẩy Trương Đức Phú ra.
Có lẽ là vì vẻ mặt của cô nên lần này, Trương Đức Phú không ngăn cản cô mà trơ mắt nhìn Vũ Linh Đan bước vào đám đông phóng viên.
Chẳng mấy chốc, Vũ Linh Đan đã hoàn toàn bị bao vây chung quanh.
Khi quay đầu lại, Vũ Linh Đan không thấy bóng dáng Trương Đức Phú.
“Cô Vũ, xin hỏi người đàn ông mà cô vừa gặp trong quán café là ai?” Lập tức có micro chĩa vào miệng Vũ Linh Đan, hỏi chuyện vừa xảy ra.
“Là phía đối tác.
Gần đây Vũ thị có kế hoạch khai phá làng du lịch.” Vũ Linh Đan bình tĩnh đáp.
“Vậy sau đó thì sao? Chúng tôi thấy rõ có một người đàn ông quỳ trước mặt cô, xin hỏi đó có phải là cậu hai của Trương thị, Trương Đức Phú không? Nghe nói trước kia Trương Đức Phú đã từng cầu hôn cô, chẳng lẽ lần này cô lại từ chối sao?”.
Danh Sách Chương: