Bà ta không thích thì đừng nghĩ đến việc vào được cửa nhà họ Phan, vì vậy mà mẹ con họ trở mặt, mấy năm không gặp
nhau.
Bà ta tưởng lần này Phan Bảo Thải quay về thì anh ta sẽ quên hết mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ xem ra bà ta đã sai.
“Rốt cuộc con đã làm sai điều gì hả?”
Phan Bảo Thái đau khổ nắm lấy tóc mình, nước mắt rơi không ngừng.
Đột nhiên, anh ta quỳ mạnh xuống sàn, cúi đầu, như đang khẩn cầu: “Mẹ, con xin mẹ đấy, con đã để lỡ sáu năm,
con không muốn lại mất thêm sáu năm nữa, để con và Vũ Linh Đan được ở bên nhau có được không hả mẹ?”.
“Từ nay về sau, con nhất định sẽ nghe lời mẹ, chỉ cần chúng con được ở bên nhau! ”
Phan Bảo Thái quỳ xuống làm Lễ Tuyết Cầm cảm thấy có một sự xáo động lớn trong lòng, mà cái cảm giác xáo động này lại là đang suy nghĩ sẽ tuyệt đối không thể để cho Vũ Linh Đan và Phan Bảo Thái ở bên nhau.
Người phụ nữ này là yêu tinh hại người, hai con trai bà ta không còn biết quan tâm đến thứ gì khác nữa.
Hơn nữa, sao bà ta có thể thừa nhận rằng người sai vào sáu năm trước là bà ta được chứ.
Sáu năm trước bà ta không thừa nhận, vậy bây giờ bà ta càng không thừa nhận!
“Phan Bảo Thái, con đứng lên trước đi” Lê Tuyết Cầm lau nước mắt, muốn đỡ Phan Báo Thái đứng dậy.
Bà ta nhớ trước kia quan hệ giữa hai mẹ con rất thân thiết, nhất định không giống như lúc này.
“Mẹ, con xin mẹ! Vũ Linh Đan là cô gái rất tốt, cô ấy nhất định sẽ phụng dưỡng hai người mà” Phan Bảo Thái dập đầu xuống đất, phát ra giọng nói rầu rĩ.
Lê Tuyết Cầm mím môi, ngẩng đầu nhìn về chỗ khác, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi, oán hận nói: “Phan Bảo Thái, con từ bỏ ý định này đi.
Trừ khi mẹ chết, nếu không mẹ sẽ không để cho người đầu sỏ gây chuyện hai bố con phát bệnh nặng ở bên cạnh đâu.
”.
Danh Sách Chương: