Nhớ không làm thì Trương Thiên Thành cũng từng đề cập đến việc bảo mình đến Á Đông làm việc, nhưng mà chuyện này đã bị mình bác bỏ.
Hôm nay Bạch Đằng gặp phải khó khăn, Trương Thiên Thành lại nói một lần nữa. Trương Thiên Thành vẫn tiếp tục nổi giận: “Có phải cô cảm thấy bản thân lật đổ Vũ Phong Toàn nên vô cùng tài giỏi
không? Nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt khác xưa hả? Tôi nói cho cô biết, Bạch Đằng chính là một ổ sói, cô lập tức từ chối cho tôi”.
“Không đúng, cô cũng không cần phải từ chức nữa.
Kể từ ngày mai trở đi, cô không cần đi làm” Trương Thiên Thành thô bạo cắt ngang lời muốn giải thích của Vũ Linh Đan, cuối cùng anh vung tay lên quyết định thay cho cô.
Giờ phút này, trái lại Vũ Linh Đan đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải giải thích với Trương Thiên Thành, vì thế sắc mặt Hạ Linh Đan lập tức trở nên lạnh nhạt: “Trương Thiên Thành, tôi cũng không cho rằng như vậy.”
"Cái gì?”
Trương Thiên Thành hoài nghi lễ tại mình nghe nhầm.
Bây giờ Vũ Phong Toàn đã xong rồi, cho dù Vũ Linh Đan muốn ở lại Bạch Đằng làm việc thật tốt thì cũng sẽ bị người khác dòm ngó, làm sao có được đãi ngộ tốt chứ? Chẳng lẽ Vũ Linh Đan không hiểu những chuyện này sao?
“Những gì anh nói, tôi đều hiểu hết”
Vũ Linh Đan điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa, sắc mặt
hiện lên vẻ dịu dàng.
“Không, tôi chỉ muốn trở về cố gắng làm việc.
Như vậy, nếu như ông nội nhìn thấy được cũng có thể vui vẻ yên tâm một chút”
Vũ Linh Đan bình tĩnh chối.
Kết quả, cũng không biết có phải do Vũ Linh Đan chột dạ hay không, khi cô nhìn về phía ánh mắt Trương Thiên Thành lại nhìn thấy nét châm chọc và không tin tưởng.
Lần này, Trương Thiên Thành trực tiếp ngồi xuống trước mặt Vũ Linh Đan.
Nhìn dáng vẻ bất an của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình hơn: “Có dã tâm cũng không phải chuyện xấu, nếu như là lý do này thì ngược lại tôi có thể đồng ý để cô trở về.
Ngoài ra, nói không chừng tôi cũng có thể giúp cô đấy”
Vũ Linh Đan ngẩn người..
Danh Sách Chương: