Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tim Phan Chí Trung bắt đầu đập nhanh và loạn hơn, ông ta kiềm chế cảm xúc, không để bản thân phải tức giận thêm nữa, thế là ông ta đứng dậy, đi lên lầu. 
Lê Tuyết Cầm ở phía sau, không cam tâm bèn lớn tiếng nói: “Bây giờ thì đã làm sao, việc lúc ban đầu tôi đã quyết định thì bây giờ tôi cũng sẽ không thay đổi.” 
Phan Chí Trung không nói gì, Lê Tuyết Cầm lại tiếp tục nói: “Ông cứ đợi đấy, lúc đầu tôi có thể ngăn cản thì bây giờ cũng vẫn có thể ngăn cản như vậy.” 
“Bà cứ tự làm khổ mình đi” 
Phan Chí Trung quay đầu lại, chỉ đáp lại một câu, kết quả, ông ta đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, rồi từ trên đầu cầu thang ngã xuống. 
Với thân hình cao đến một mét tám mấy, ông ta như một khúc gỗ, lăn từ trên xuống, qua từng bậc cầu thang rồi nằm bên chân Lê Tuyết Cầm. 
Lê Tuyết Cầm là thét lên, tiếng la mỗi lúc một lớn. 
Bà ta đứng im tại chỗ, không dám tiến về trước, trong ánh mắt thoáng qua sự kinh hãi.


Mãi cho đến khi Phan Bảo Thái ở trên lầu, nghe thấy tiếng ồn ào, chạy vội xuống xem thử thì mới lập tức gọi xe. 
Trạng thái của Phan Chí Trung bây giờ rất tệ, cũng không biết sau cú ngã này, ông ta lại có chỗ nào không ổn.

Phan Bảo Thái căn bản không dám đụng chạm lung tung, chỉ có thể đứng bên cạnh, không ngừng an ủi Lê Tuyết Cầm. 
Phan Chí Trung được đưa thẳng đến phòng phẫu thuật.

Bên ngoài hành lang, Lê Tuyết Cầm cứ khóc mãi không thôi, lòng Phan Bảo Thái lại càng thêm rối rắm. 
Đột nhiên, Lê Tuyết Cầm ngẩng đầu lên, hét lớn với Phan Bảo Thái: “Đều là tại con, tại vì nghe chuyện con và con người phụ nữ ti tiện đó đến với nhau nên bố con mới đột nhiên phát bệnh tim” 
Phan Báo Thái cũng thấy hối hận trong lòng. 
Trước đó Phan Báo Thái cũng đã nghĩ đến khả năng này, nên anh ta mãi không dám nói.


Nhưng giây phút anh ta trở về nhà, anh ta vẫn không thể kiềm chế được..

Chương mới nhất tại — trù mtruуện.

мe —
Phan Bảo Thải cúi đầu, có phần suy sụp.
Dường như Lê Tuyết Cầm nhìn thấy được chút hi vọng nên lại hét lớn với con trai: “Nếu con không chia tay với người phụ nữ ti tiện đó thì người tiếp theo ngã xuống sẽ là mẹ.

Mẹ thấy chắc con muốn để chúng ta đều tức chết hết thì sẽ không còn ai có thể ngăn cản hai người ở bên nhau nữa đúng không?” 
“Nếu Linh Đan là người phụ nữ ti tiện vậy thì con là gì? Người đàn ông ti tiện sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK