Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhưng dường như Trương Đức Phú không muốn lắm, bởi vì sau khi lên xe cậu ta còn nói: "Nhưng mà tiếc thật đấy, phong cảnh đẹp như vậy mà lại không được ngắm"
"Cảnh đẹp ở chỗ nào cơ chứ?"
Ở nơi tấc đất tấc vàng như Thành phố Cần Thơ thì một nơi hẻo lánh như thế này đúng là rất hiếm có nên cô không nhịn được mà hỏi thêm: "Ở đây là chỗ nào vậy?"
"Đây là Cao Trang"
"Trước đây cậu từng đến rồi hả?"
Vũ Linh Đan cảm thấy rất kỳ lạ, chỗ này cũng không xa thành phố Cần Thơ cho lắm, vậy mà trước đây cô lại chưa từng nghe ai nói về chỗ này.

"Không, đây là lần đầu tiên tôi tới đây."
Trương Đức Phú nhìn cô rồi cười rộ lên, một nụ cười vô cùng xán lạn.

Không hiểu vì sao đột nhiên Vũ Linh Đan lại cảm thấy đáy lòng mình hơi tê dại.

Cô luôn cảm thấy Trương Đức Phú sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa cô lên núi, nhưng suốt quãng đường đi, Trương Đức Phú lại chưa từng làm gì cả.


"Một lúc nữa tôi muốn đến công ty, em muốn về nhà hay đến công ty luôn?" Trương Đức Phú hỏi.

"Tôi đến công ty
Đột nhiên Vũ Linh Đan lại cảm thấy cáu kỉnh một cách vô cớ.

Cô chợt nhớ ra hình như mình chưa xin nghỉ phép nhưng Lương Học Đông cũng không yêu cầu quá nhiều về việc cô có đi làm hay không, vậy mà anh ta vẫn giao cho cô một vị trí quan trọng như vậy, đúng là kỳ lạ mà.

Đển sảnh dưới của Bạch Đằng, bấy giờ Trương Đức Phú mới cởi sợi dây buộc trên tay Vũ Linh Đan xuống rồi cười mà xin lỗi: "Xin lỗi em, bắt em ở cạnh tôi cả nửa ngày trời rồi."
Vũ Linh Đan muốn chạy đi còn không kịp, đầu rảnh rỗi mà ở lại tranh cãi với Trương Đức Phú nhiều như vậy.

Mặt cô không đổi sắc nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Đang nói chuyện thì đột nhiên gương mặt Trương Đức Phú cau lại khiến Vũ Linh Đan sợ hãi đến mức xuống xe một cách vội vã.


Sau đó Trương Đức Phú lại nở nụ cười rồi vỗ vỗ đầu
mình như thể cậu ta vừa nhớ ra điều gì đó: "Chuyện này không cần vội, không cần vội"
Vũ Linh Đan nhìn Trương Đức Phú nghênh ngang lái xe đi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dường như Trương Đức Phú đã trở thành bóng ma tâm lý của Vũ Linh Đan rồi.

Hôm nay cậu ta đến đây là muốn tuyên bố gì à?
Vũ Linh Đan lắc đầu một cái, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Cô vừa đi vào công ty vừa lôi điện thoại ra, không có chuyện gì quan trọng cả, ngoại trừ mấy tin nhắn lo lắng của Phan Bảo Thái thì người gọi điện cho cô nhiều nhất chính là Lương Học Đông.

Vũ Linh Đan rảo bước nhanh hơn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì chắc chắn Lương Học Đông cũng sẽ không gọi cho cô nhiều như vậy.

Về đến văn phòng, Vũ Linh Đan đang định xin lỗi rồi giải thích một chút thì chỉ thấy Lương Học Đông khoát tay một cách dứt khoát ngăn cô lại, sau đó anh ta hỏi: "Cô đã nghe nói về việc Á Đông rút lui chưa?"
"Gì cơ?" Vũ Linh Đan hơi sững sờ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK