Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Điều đó thì không có, nhưng tôi có vài lời vẫn phải nhắc nhở cô ấy..." 
Khi Trường Thiên Thành nói, anh từ trước mặt Lương Học Đông tiến sát lại Vũ Linh Đan, cúi đầu thì thầm. 
Cùng lúc đó, sắc mặt Vũ Linh Đan lập tức trở nên trắng bệch, khóe miệng khẽ run lên, nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, lúc này Trương Thiên Thành đã cười nói: "Vậy thì tôi sẽ không quấy rầy cô Vũ nghỉ ngơi, đi chậm chút." 
Lương Học Đông vẫn có chút nghi ngờ, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Trương Thiên Thành ngăn 
lai. 
Bước chân của Vũ Linh Đan rõ ràng là lảo đảo hai bước, dù sau đó đã cố gắng trở lại bình thường, nhưng sắc mặt của cô hiển nhiên không giống như trước. 
Tên khốn này rõ ràng là không biết gì cả mà còn ra vẻ đạo mạo, tỏ vẻ như cái gì cũng biết! 
Quả nhiên, không lâu sau, Lương Học Đông quay lại, anh ta liền hỏi về điều mà Trương Thiên Thành đã thì thầm trước đó. 
Vũ Linh Đan cười và nói một cách bình tĩnh: "Không có gì đâu, chỉ nói vài câu tán gẫu với nhau mà thôi." 
Lương Học Đông cau mày, hiển nhiên là không tin điều này. 
Vũ Linh Đan hai tay đan vào nhau, có chút bất lực, "Tôi nghĩ tổng giám đốc Lương cũng đã nghe qua ít nhiều về tin tức của tôi.


Chẳng qua là nhìn tôi thay đổi vài người đàn ông liền muốn nói lời nhục nhã tôi mà thôi." 
Vừa nói xong, Vũ Linh Đan dừng lại vài giây, sau đó giả bộ khinh thường: “Chẳng lẽ là tên khốn kiếp kia, anh ta đã nói gì với anh, tổng giám đốc Lý, anh nghĩ lại đi, một người phụ nữ đã từng ly hôn như tôi...?". 
"Khi không có ai, chỉ cần gọi tên tôi là được, sao em lại quên rồi." 
Đột nhiên, Lương Học Đông chuyển thành thái độ cưng chiều, ngắt lời Vũ Linh Đan. 
Vũ Linh Đan sửng sốt một chút. 
Hiển nhiên, Lương Học Đông không bận tâm tới. 
Ngược lại, Lương Học Đông lại nói: "Những lời này đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì.

Tôi thích một người phụ nữ thì sẽ không quan tâm đến người khác nói cô ấy là người thế nào." 
"Hơn nữa, chẳng qua Trương Thiên Thành chỉ đang ghen tị theo bản tính của đàn ông mà thôi." 

Lương Học Đông cảm khái. 
Trong lòng Vũ Linh Đan kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn cười, nghe theo lời của Lương Học Đông nói tiếp: "Đúng vậy, chẳng qua là nhìn tôi tìm được hạnh phúc trước.

Tâm lý của người đàn ông này không bình thường, cũng may anh có thể nhìn thấu" 
Lương Học Đông nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. 
Vào lúc mười một giờ sáng, Vũ Linh Đan một lần nữa xuất hiện trong mắt công chúng trong bộ 
dạng khoác tay với Lương Học Đông.

Từ lần đối đầu trước đó, mọi người không ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Vũ Linh Đan và Lương Học Đông. 
Ngay cả Vũ Hải Yến cũng không khỏi nhếch mép cười khinh bỉ, nói với Nguyễn Kim Thanh: "Con thực sự không nhìn ra được thường ngày Vũ Linh Đan giả vờ đoan trang cỡ nào vậy mà bây giờ xem ra là đã sớm móc nối với Lương Học Đông.

Nếu nói cô ta không có chút ý đồ nào với Bạch Đằng, tôi tuyệt đối không tin. 
"Lúc trước vậy mà mẹ lại nói với con rằng Lương Học Đông này không thích phụ nữ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK